Chương trước
Chương sau
Tác giả: Vân Phi Mặc
“Lạnh quá.” Lý Manh Manh theo bản năng ôm chặt hai tay, “Chị Bắc, chị có lạnh không?”
“Có hơi lạnh.”
“Nếu biết nơi này lạnh như thế thì em đã mang theo cái áo khoác qua.” Lý Manh Manh lẩm bẩm một tiếng.
Bắc Vũ Đường híp mắt nhìn hành lang dài u ám trước mặt, nếu cô cảm giác không sai thì cơn gió lạnh vừa rồi giống với âm phong, lạnh từ xương cốt ra chứ không phải chỉ lạnh ngoài da thôi.
Đối mặt với hành lang dài u ám này, Lý Manh Manh có chút khẩn trương, sợ hãi, không tự giác ôm cánh tay Bắc Vũ Đường.
“Chị Bắc, chị có cảm thấy hành lang này hơi dài không?”
Hai người từ từ đi về phía trước, càng đi càng cảm thấy lạnh hơn.
Khuôn mặt nhỏ của Lý Manh Manh trắng bệch, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
“Hay... Hay chúng ta về đi?” Lý Manh Manh có chút sợ hãi.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, “Nếu đã tới thì xem một cái rồi về.”
Lý Manh Manh nhìn thoáng qua đằng sau, hành lang dài tăm tối, không dám về một mình, chỉ có thể căng thẳng đi theo bên cạnh Bắc Vũ Đường tiến về phía trước.
“Chị Bắc, chị có cảm thấy hành lang này rất dài không?”
Hai người đã đi một hồi lâu, nhưng hành lang này dài tựa như không có điểm cuối.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, trước mắt dường như có thứ gì đó thoáng qua.
Lý Manh Manh sợ quá hét toáng lên, “Ahhh!!!”
Bắc Vũ Đường cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, Lý Manh Manh túm chặt lấy tay cô, càng lúc càng siết chặt, khiến tay cô đau nhói.
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một trả đèn mờ nhạt, ánh đèn tựa như đang tới gần các cô.
Lý Manh Manh hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, cả người run bần bật.
Bắc Vũ Đường híp mắt, nhìn chằm chằm phía sau trản đèn kia, “Ai ở đó?!”
Lý Manh Manh muốn trốn, lại phát hiện hai chân mình nhũn ra, không động đậy nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy Bắc Vũ Đường.
Khi trản đèn kia tới đủ gần, hai người Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng nhìn ra người tới là ai.
Sau ánh đèn tối tăm là khuôn mặt hơi trắng bệch của A Hoa, Lý Manh Manh lại sợ quá hét toáng lên.
Bắc Vũ Đường cũng bị khuôn mặt không còn màu máu của A Hoa làm hoảng sợ, thử gọi, “A Hoa?”
Người đối diện có phản ứng, mặt không cảm xúc nói, “Nơi này không phải nơi các người có thể tới, lập tức rời khỏi đây ngay.”
Lý Manh Manh nghe A Hoa lên tiếng, hồn bị doạ bay cuối cùng cũng kéo về, tức giận nói, “Cô có biết cô rất doạ người không. Im hơi lặng tiếng xuất hiện, dọa chết người khác đấy!”
Lý Manh Manh nhìn người đối diện là người quen, biểu cảm căng thẳng thả lỏng ra, một bàn tay liên tục vỗ ngực.
“A Hoa, có phải cô không khỏe ở đâu không?” Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm mặt A Hoa.
A Hoa hơi nghiêng đầu, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, khoé môi hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng muốt, nụ cười kia quỷ dị không nói thành lời.
Bắc Vũ Đường không bị doạ, nhưng Lý Manh Manh ở bên nhìn thấy sợ quá run lên, “Cô... Cô... Cô cười cái gì?”
“Mời các người rời khỏi đây.” A Hoa lạnh lẽo nói.
“Chúng tôi tới tìm bảo bối mà lão gia các người làm mất.”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng của quản gia Sâm.
“Bắc tiểu thư, Lý tiểu thư, sao hai người lại chạy tới đây?” Quản giam Sâm đi từ sau các cô tới.
Lý Manh Manh thấy quản gia Sâm thì không có cảm giác gì, lá gan cũng to hơn, nhưng Bắc Vũ Đường lại cảm thấy không rét mà run.
Ông ta.... Ông ta đến từ lúc nào? Sao cô lại không cảm nhận được chút gì?
Quản gia Sân đi đến trước mặt hai cô, nói với A Hoa đang cầm đèn, “Đã quét dọn xong phòng của lão gia chưa?”
A Hoa lắc đầu.
“Còn không mau đi.”
A Hoa ngoan ngoãn đáp lời rồi cầm đèn rời đi. Bắc Vũ Đường nhìn theo bóng dáng A Hoa rời đi, đột nhiên, tầm mắt cô bị một thân ảnh ngăn chặn.
Cô ngẩng đầu nhìn quản gia Sâm chắn tầm mắt mình, “Quản gia Sâm, chúng tôi định tới đây tìm thử.”
“Thưa hai tiểu thư, nơi này là cấm địa tư nhân của lão gia, không cho phép người ngoài tiến vào. Nếu hai vị tiểu thư muốn tìm kiếm thì mời đến nơi khác.” Quản gia Sâm khách khí hạ lệnh tiễn khách.
Lý Manh Manh lại không dễ bị đuổi đi như vậy, trực tiếp hỏi: “Trước đó tôi có hỏi A Hoa, lúc lão gia nhà các người mất đồ thì đang ở bên này, rất có thể đồ vật đó rơi ở đây.”
Quản gia Sâm cười nói: “Hai vị tiểu thư hẳn nhầm rồi. Lúc ấy lão gia ở phía Tây, đồ vật không mất, mãi đến khi rời khỏi khu phía Tây thì mới không tìm thấy. Bảo bối đó biến mất ở điện phía Tây, phía Đông chắc chắn không có.”
“Nhưng... Nhưng mà...” Lý Manh Manh còn muốn nói gì đó, lại không biết nên thuyết phục quản gia thế nào.
“Nơi này là khu vực tư nhân của lão gia, nếu hai tiểu thư không có việc gì thì chớ có đặt chân tới nơi này.” Quản gia Sâm lại dặn dò.
“Được.”
Bắc Vũ Đường kéo Lý Manh Manh rời đi, đến khi hai người rời khỏi khu phía Đông thì cảm thấy độ ấm xung quanh đã cao hơn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi trên người, xua tan khí lạnh trên cơ thể, khiến cả người ấm áp hẳn.
“Đúng là bên ngoài khu phía Tây mới thoải mái.” Lý Manh Manh cảm thán.
“Đúng vậy.” Bắc Vũ Đường đáp lời, ánh mắt không khỏi nhìn về phía hành lang dài u tối đáng sợ kia, hành lang đó như vực sâu vạn trượng, một khi tiến vào sẽ bị cắn nuốt.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo xộc từ bàn chân lên tận đỉnh đầu.
Lý Manh Manh nhìn thoáng qua cánh tay lộ ra bên ngoài của Bắc Vũ Đường, kinh ngạc nói, “Chị Bắc, chị rất lạnh sao?”
Lý Manh Manh nhìn cánh tay nổi da gà của cô, rất nghi hoặc.
Bắc Vũ Đường gật đầu, “Đúng vậy, có hơi lạnh.”
“Chúng ta mau về thôi.”
“Ừ.”
Hai người đi về phía khu phía Tây, khi hai người rời đi, ở hành lang dài như vực sâu đột nhiên xuất hiện hai tia sáng tối tăm màu xanh lục, từ xa nhìn lại, nó giống như một đôi mắt phiếm ánh sáng xanh lục.
Cặp mắt kia nhìn chằm chằm bóng dáng hai người Bắc Vũ Đường rời đi.
Bắc Vũ Đường đang đi bỗng cảm giác có gì đó nhìm mình chằm chằm, cảm giác đêm qua lại xuất hiện.
Cô theo bản năng quay đầu về sau nhìn lại, chỉ có tăm tối, không còn gì khác.
Đến khi cô quay đầu đi, ánh sáng xanh lục đó lại xuất hiện, nhìn chằm chằm vào hai người, mãi đến khi hai người đã đi xa.
Bắc Vũ Đường và Lý Manh Manh về tới đại sảnh khu phía Tây thì thấy đám người Phong Khanh ngồi ở phòng khách, sắc mặt đều không phải đẹp đẽ gì cho cam.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Bác sĩ Chương trầm giọng nói, “Mười phút trước cục cảnh sát gọi điện tới, có bão lớn đến gần, sóng gió trên biển quá lớn, họ không thể qua đây.”
“Cái gì?!” Lý Manh Manh đột nhiên cao giọng nói, “Chẳng lẽ chúng ta phải ở chung với một thi thể?!”
“Cũng không còn cách nào.” Bác sĩ Chương vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Tình huống như vậy cũng không phải là điều họ muốn.
“Tôi thấy bên ngoài vạn dặm không mây, không giống như sắp có bão lớn.” Phong Khanh cau mày, khó hiểu hỏi.
Lý Manh Manh bật cười thành tiếng, “Haha, chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu 'bình yên trước cơn bão' à?”
Phong Khanh không vui trừng Lý Manh Manh một cái, Lý Manh Manh khẽ nhếch cằm, không sợ hắn.
“Nếu cảnh sát không thể tới đây, mọi người an tâm tiếp tục ở lại lâu đài, tiện thì nhân dịp này giải câu đố đi. Không đến mức mất công đến đây mà chẳng được gì.” Công Tôn Minh Nguyệt mỉm cười nói.
Đúng lúc này, A Hoa xuất hiện trong đại sảnh, nói với mọi người, “Thưa các vị, bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời đến nhà ăn dùng bữa.”
Phong Khanh đứng lên đầu tiên, “Làm việc cả buổi sáng rồi, bụng cũng đói.”
Mọi người sôi nổi đứng lên, đi về phía nhà ăn.
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt A Hoa thì đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn A Hoa.
“A Hoa, có phải cô bị bệnh không?” Bắc Vũ Đường đột nhiên hỏi.
A Hoa ngẩng đầu, đáy mất hiện lên nét nghi hoặc, “Không.”
“Trước đó tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, còn tưởng cô bị bệnh. Nếu thấy không thoải mái thì có thể tìm bác sĩ Chương khám xem sao.” Bắc Vũ Đường mỉm cười đề nghị.
“Được.” A Hoa gật đầu đáp lời.
“Đúng rồi, tôi quên mất chuyện cô nói với tôi lúc sáng rồi. Cô có thể nói lại một lần nữa cho tôi không?” Bắc Vũ Đường áy náy giải thích, “Trí nhớ của tôi không tốt lắm.”
A Hoa chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, “Chuyện? Chuyện gì? Bắc tiểu thư có phải nhớ nhầm rồi không?”
Đôi mắt sáng ngời của Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm A Hoa không chớp mắt, cười nói, “Aizz, xem ra tôi nhớ lầm rồi. Thật sự xin lỗi.”
“Bắc tiểu thư khách khí rồi.”
Bắc Vũ Đường đi qua bên người A Hoa, nụ cười nhàn nhạt bị giấu đi.
Cô có cảm giác A Hoa này khác với A Hoa cô thấy ở dãy cung điện phía Đông. Nhưng vừa rồi cô thử lại không tìm được sơ hở.
Chẳng lẽ cô bị ảo giác ư?
Bắc Vũ Đường mang theo hoài nghi đi vào nhà ăn, bữa trưa theo phong cách phương Tây, một đám người ăn uống, dường như không có gì xảy ra cả. Buổi chiều, thời tiết bên ngoài bắt đầu thay đổi, mây đen ngùn ngụt che kín bầu trời, dường như tuỳ lúc sẽ áp xuống.
Bầu trời đen kịt khiến không khí trong lâu đài cũng trở nên áp lực.
Lý Manh Manh lần thứ hai gõ cửa chào buổi sáng Bắc Vũ Đường, “Chị Bắc, theo chị bài thơ kia có ý gì?”
Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Chỉ xét thơ từ thì nội dung rất hỗn loạn, không có liên hệ đặc biệt nào. Nhưng lại bị đặt cạnh nhau.”
Lý Manh Manh viết bài thơ kia lên một tờ giấy, Bắc Vũ Đường nhìn bốn câu thơ trên giấy, đột nhiên nheo đôi mắt lại.
“Đưa bút cho chị.”
Lý Manh Manh thấy biểu cảm của cô, kích động hỏi, “Có phải phát hiện gì rồi không?”
Bắc Vũ Đường nhận bút trong tay cô ấy, vẽ vòng tròn lên những từ đầu tiên mỗi câu.
Lý Manh Manh sán lại, nhìn những từ Bắc Vũ Đường khoanh tròn, lẩm nhẩm từng chữ một: “Nhĩ, môn, cải, tử. Có ý gì vậy?”
Đột nhiên, đôi mắt Lý Manh Manh trợn to, “Chúng mày đáng chết! Sao... Sao có thể?! Là trùng hợp thôi đúng không?”
“Có lẽ vậy.” Bắc Vũ Đường cũng không chắc chắn.
Trước đó nghe bài thơ này, cô nghĩ bài thơ viết về đồ vật mà chủ nhân lâu đài làm mất, nhưng mà, chuyện xảy ra đêm qua, thêm việc cô đã quan sát một vòng quanh lâu đài, cô cảm thấy lâu đài này rất quỷ dị, cảm giác quái dị không thể nói rõ.
“Đây là ẩn ý của bài thơ chăng?”
Vì sao cô cảm thấy nó không đơn giản như vậy nhỉ.
Sắc mặt Lý Manh Manh nặng nề, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn.
Buổi tối, bên ngoài gió mạnh gào thét, cơn mưa lớn cùng tiếng sấm sét ầm vang nối tiếp đến. Mọi người ngồi ở nhà ăn, ăn con dê nướng nguyên con, nhìn sấm sét bên ngoài.
“Chậc chậc, mưa to thật.”
“Gió mạnh như vậy, chúng ta ở trên đảo sẽ không sao chứ?” Công Tôn Minh Nguyệt lo lắng nói.
Quản gia Sâm lên tiếng, “Các vị cứ yên tâm, chỉ cần mọi người ở trong lâu đài không ra ngoài thì sẽ không sao.”
Giáo viên Nghiêm Cẩn lên tiếng: “Toà lâu đài này tồn tại trên đảo mấy trăm năm, nhất định đã trải qua vô vàn cơn bão mà giờ vẫn còn hoàn hảo như vậy, chứng tỏ nó cực kỳ kiên cố. Chúng ta cứ ở phòng mình như lời quản gia Sâm thì sẽ không sao đâu.”
Mấy người nghe Nghiêm Cẩn phân tích thì đều yên tâm.
Ăn tối xong, trên đảo vẫn không có tín hiệu, không có TV để xem, di động cũng không thể dùng bình thường được.
“Chán quá, có chỗ nào hoạt động không nhỉ?” Tên côn đồ Phong Khanh hỏi.
“Có. Trong lâu đài có sân đánh cầu lông, trường bắn trong nhà, phòng sách, phòng bơi, phòng gym, nếu các vị muốn đi, có thể bảo A Hoa dẫn mọi người đi.” Quản gia Sâm nói.
“Dẫn tôi đến trường bắn.” Phong Khanh bừng bừng hứng thú nói.
“Thì ra còn phòng bơi à.” Công Tôn Minh Nguyệt như phát hiện ra lục địa mới, “Vừa lúc tôi mang theo đồ bơi.”
Nói rồi, Công Tôn Minh Nguyệt nhìn Bắc Vũ Đường và Lý Manh Manh, “Hai mỹ nữ, có hứng thú đi bơi cùng không?”
Lý Manh Manh rõ ràng cũng muốn nhưng lại không nói gì, mà nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường mỉm cười từ chối, “Không đi, tôi không có hứng thú với việc bơi lội.”
Công Tôn Minh Nguyệt vẻ mặt tiếc hận, “Vậy đúng là đáng tiếc. Tiểu mỹ nữ, em có hứng thú không?”
Lý Manh Manh giãy giụa một lát, cuối cùng gật đầu, “Có.”
Một đám người chia nhau ra, Bắc Vũ Đường về phòng, viết thân phận của mỗi người lên giấy trắng, lại nhớ lại hoàn cảnh phòng Kha Hoành Vũ.
Hung thủ vì sao muốn giết Kha Hoành Vũ? Động cơ giết người là gì?
Kẻ đó làm cách nào rút cạn máu trong người Kha Hoành Vũ?
Trong phòng đó không có mùi máu tươi, càng không thấy một giọt máu. Điều này là không thể nào, trừ khi căn phòng đó không phải hiện trường vụ án.
Hung thủ giết hại Kha Hoành Vũ ở nơi khác trước, sau đó vác thi thể của hắn về phòng, chế tạo hiện trường giả là giết người trong phòng kín.
Đúng lúc này, cửa phòng cô bị gõ.
“Ai vậy?”
“Là tôi.” Giọng A Hoa vang lên ngoài phòng.
Bắc Vũ Đường đứng lên, mở cửa phòng ra, thấy A Hoa bưng một cái khay, trên khay là một ly sữa bò.
“Bắc tiểu thư, quản gia Sâm bảo tôi đưa cho cô một ly sữa bò, giúp mọi người có một giấc ngủ ngon.”
Bắc Vũ Đường nghiêng người, để A Hoa vào phòng.
A Hoa đặt ly sữa bò xuống, vừa ra đến cửa đã nghe được Bắc Vũ Đường nói, “A Hoa, tôi muốn đến phòng sách.”
A Hoa dừng bước, quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, “Bắc tiểu thư muốn qua bây giờ sao?”
“Đúng vậy.”
“Mời theo tôi.”
A Hoa đi trước dẫn đường, Bắc Vũ Đường đi theo sau, hai người lên tầng ba. Khi họ xuất hiện ở tầng ba, đèn tường trên hành lang lập tức sáng lên, phút chốc đã thắp sáng trưng cả hành lang dài.
“Có người đến phòng sách sao?” Bắc Vũ Đường hỏi.
“Không có ai.” A Hoa thấp giọng nói, “Phong tiên sinh đã đến trường bắn, Lý tiểu thư và Công Tôn tiểu thư đã đến phòng bơi, Chương tiên sinh đến phòng gym.”
“Nghiêm Cẩn không đi đâu sao?”
“Đúng vậy. Nghiêm tiên sinh và Hoàng lão tiên sinh nghỉ ngơi trong phòng.”
Dứt lời, hai người không nói chuyện với nhau nữa, nhất thời, trong hành lang dài chỉ còn tiếng bước chân cộp cộp, xung quanh rất yên lặng, dường như thế gian chỉ còn tiếng bước chân rất nhỏ kia.
Khi hai người đứng trước một cánh cửa lớn, A Hoa gỡ chùm chìa khoá bên hông xuống, mở cửa phòng sách ra.
“Cánh cửa này vẫn luôn khoá sao?” Bắc Vũ Đường hỏi.
“Đúng vậy.” A Hoa mở cửa, cánh cửa nhìn như dày nặng lại bị cô ấy nhẹ nhàng đẩy ra.
“Bắc tiểu thư có thể thoải mái đọc sách ở đây. Chỉ là sách bên trong không thể mang ra khỏi phòng sách này.” A Hoa dặn dò một câu, như chưa yên tâm nên dặn thêm, “Nhớ, không thể mang sách ở phòng này ra ngoài.”
“Vì sao không thể mang ra ngoài? Chỉ cần không mang ra khỏi lâu đài không phải là được sao?” Bắc Vũ Đường thuận miệng hỏi một câu.
A Hoa giải thích: “Đây là quy định của lão gia.”
“Được, tôi biết rồi.”
A Hoa rời đi, Bắc Vũ Đường nhìn phòng sách trước mặt, có cảm giác vô cùng thích thú. Kệ thức xoắn ốc, từng tầng từng tầng một, nhìn một cái dường như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Nơi này rất nhiều sách, có cảm giác đọc cả đời cũng không hết.
Bắc Vũ Đường nhìn phân loại trên kệ rồi bắt đầu tìm, cuối cùng tìm được quyển 'Tâm lý học tội phạm' trên kệ. Cô lấy quyển sách đó ra, bắt đầu lật đọc. Thời gian dần trôi, phòng sách rộng cực kỳ yên tĩnh, dường như toàn thế giới đã chìm vào giấc ngủ say.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, khiến Bắc Vũ Đường theo bản năng thu tay về, chỉ là khi chạm đến cánh tay mình, cô cứng đờ, cả người căng chặt.
Cô bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn quanh phòng sách rộng, thấy cửa sổ cách đó không xa mở một khe hở, gió lạnh đang thổi từ đó vào.
Bắc Vũ Đường đi qua đóng cửa sổ lại, ngồi về sofa, tiếp tục đọc sách. Cô lật đọc từng quyển, trong phòng sách chỉ có tiếng trang giấy được lật thỉnh thoảng vang lên.
Bắc Vũ Đường nhìn từng hàng sách y trên kệ, rất động tâm, nếu không phải thời điểm không đúng, cô nhất định sẽ xem hết chỗ sách y đó!
Khi màn đêm nhường bước cho ngày, Bắc Vũ Đường cuối cùng buông sách xuống, đứng dậy vươn eo, nắn cánh tay và bả vai cứng đờ của mình.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đối diện, đã là 6:10.
Cô để quyển sách về vị trí cũ rồi rời khỏi phòng sách, vừa ra ngoài, cánh cửa dày nặng đã tự động đóng lại, hành lang dường như cảm nhận được nhiệt, lập tức sáng lên.
Cô về phòng, rửa mặt xong rồi xuống tầng một.
Đến khi xuống tầng, cô thấy Nghiêm Cẩn và bác sĩ Chương đang dùng điểm tâm.
“Chào buổi sáng.” Bắc Vũ Đường chào hai người.
“Bắc cô nương dậy thật sớm.” Nghiêm Cẩn cười nói.
Bác sĩ Chương chú ý đến tơ máu rất mỏng trong mắt cô, “Tối qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.