Chương trước
Chương sau
Tác giả: Vân Phi Mặc
Công Tôn Minh Nguyệt là người cuối cùng tới phòng ăn, sau khi cô ấy đi vào, hầu gái đẩy xe ăn đi ra, đặt từng món đến trước mặt họ. Đồ ăn vô cùng thơm, trang trí cũng đẹp.
“Ngon, ngon quá.” Lý Manh Manh vừa ăn vừa tán thưởng.
Bắc Vũ Đường nhìn phản ứng của người xung quanh, trừ ông lão và người đàn ông nho nhã nghiêm cẩn ưu nhã dùng bữa, thì những người khác đều ăn rất nhanh, đặc biệt là tên côn đồ Phong Khanh và Lý Manh Manh, giống như quỷ đói đầu thai vậy, ăn rất vội.
Bữa tối phong phú kết thúc, mọi người được quản gia tiếp đón tụ tập ở đại sảnh, người ngồi người đứng. Hầu gái bưng hồng trà nóng và điểm tâm lên cho mọi người.
Quản gia Sâm đi vào đại sảnh, mỉm cười nói với mọi người, “Các vị khách quý, các vị đều là những người may mắn được chọn đi tìm kho báu. Theo quy tắc trò chơi, ai trong số tám người tìm được bảo vật lão gia làm mất trong bảy ngày trước thì có thể lấy đi 10 triệu.”
“Bảo bối mà lão gia nhà các người mất là gì?” Tên côn đồ Phong Khanh gấp gáp hỏi.
Quản gia Sâm từ tốn nói: “Bảo bối cụ thể là gì thì cần các vị tự mình tìm kiếm. Lão gia để cho các vị một manh mối.”
“Manh mối gì?”
“Nhĩ nhược kim sinh tâm bất ngộ, môn ngoại vô nhân vấn lạc hoa; cải đầu dịch diện ngộ tiền thân, tử khứ nguyên tri vạn sự không.” Quản gia Sâm niệm một bài thơ.
(Nếu kiếp này bạn không hiểu, ngoài cửa không ai hỏi hoa rơi; quay đầu thay đổi gặp bản thân mình lúc trước, chết đi mới biết tất cả chỉ là hư vô.)
“Cái quỷ gì đấy?” Tên côn đồ Phong Khanh cau mày.
Mọi người cũng chẳng hiểu cái gì.
Công Tôn Minh Nguyệt hướng ánh mắt vũ mị về phía Nghiêm Cẩn, “Nghiêm Cẩn soái ca, tôi nhớ anh là một giáo viên, học vấn cao hơn chúng tôi, thơ từ như vậy hẳn không làm khó được anh. Anh nhìn ra gì không?”
Nghiêm Cẩn cười khổ một tiếng, “Cô đánh giá tôi cao quá rồi.”
“Không cần khiêm tốn mà.” Công Tôn Minh Nguyệt cười nũng nịu, “Đêm nay tôi đến phòng anh cùng giải câu đố này nhé.”
Sắc mặt Nghiêm Cẩn bỗng đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn Công Tôn Minh Nguyệt.
Lý Manh Manh thấy vậy, đáy mắt có tia chán ghét loé qua, ghét bỏ bĩu môi.
Quản gia Sâm không để tâm đám người nghị luận, lại lên tiếng, “Đã không còn sớm, mời các vị khách nghỉ ngơi sớm, nếu có chuyện gì thì có thể tìm A Hoa hoặc tôi.”
Nói xong, quản gia Sâm và A Hoa rời khỏi đại sảnh.
Họ vừa đi, ông lão và Nghiêm Cẩn cũng đứng lên, đi về phía tầng hai. Người còn lại cũng lần lượt đứng lên rời khỏi đại sảnh.
Bắc Vũ Đường vừa đến cầu thang đã dừng bước lại, theo bản năng nhìn về phía sau bên phải, chỉ thấy được bức tranh trên tường, còn lại chẳng có gì cả.
Lý Manh Manh thấy cô đứng lại nhìn sau, nghi hoặc hỏi, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Bắc Vũ Đường theo kịp đám người.
Lên tầng hai, mọi người ai về phòng người nấy. Bắc Vũ Đường trở lại phòng, khoá cửa lại, còn kiểm tra cửa sổ, xác nhận không có chỗ nào không ổn thì mới ngồi xuống.
Vừa rồi ở đại sảnh, cô có cảm giác như bị người ta theo dõi.
Cảm giác này không quá mãnh liệt, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Aizz, nếu có cốt truyện thì đã không cần phải lao lực như vậy.
Bắc Vũ Đường không ngủ, càng không giải bài thơ kia, cô khoanh chân ngồi tu luyện Hàn Băng Chưởng. Hôm sau, Bắc Vũ Đường mở mắt, phát hiện bên ngoài đã là hừng đông.
Cô ngồi dậy, lười biếng duỗi eo. Vừa vươn tay được nửa đường, cô cứng đờ cả người.
Cô như nhớ ra gì đó, cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.
Đêm qua, rõ ràng cô luyện tập Hàn Băng Chưởng, sau đó......
Cô kinh ngạc phát hiện, ký ức sau đó trống rỗng.
Cô hoàn toàn không có ký ức về việc mình ngủ lúc nào.
Bắc Vũ Đường vội vàng xuống giường, kiểm tra cửa sổ. Cửa sổ và cửa chính vẫn bình thường, không có bất kỳ dấu vết gì bị người cạy ra.
Rốt cuộc chuyện này là sao?!
Cô kiểm tra tỉ mỉ từng góc phòng và hành lý của mình, tất cả đều giống như ký ức tối qua, không bị ai động vào.
'Cốc cốc', tiếng đập cửa vang lên.
“Ai?”
Ngoài cửa vang lên giọng nói ngọt ngào của Lý Manh Manh, “Chị Bắc, là em.”
“Em chờ một lát.”
Bắc Vũ Đường nhanh chóng mặc quần áo rồi ra mở cửa. Lý Manh Manh đứng ngoài cửa, mỉm cười tươi nói: “Chị Bắc đã xong chưa? Mình cùng xuống đi.”
“Còn chưa rửa mặt. Hay là em xuống trước đi?”
Lý Manh Manh lắc đầu, “Không được, em chờ chị Bắc.”
Bắc Vũ Đường để cô ấy vào phòng, cô thì vào phòng tắm vệ sinh cá nhân sau đó xuống tầng với Lý Manh Manh. Khi họ đến nhà ăn thì đã có một nửa người đến.
“Chào buổi sáng.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Mấy người chào hỏi xong, cô và Lý Manh Manh lại ngồi về vị trí hôm qua.
Sau hai người, Phong Khanh và Công Tôn Minh Nguyệt lục tục đến. Khi quản gia và A Hoa đẩy xe ăn xuất hiện, Bắc Vũ Đường phát hiện trong số họ thiếu một người.
Quản gia Sâm nhìn xung quanh nhà ăn một cái, “Còn một vị khách chưa đến.”
Phong Khanh nói, “Kệ hắn, chúng ta ăn cơm đi.”
Quản gia Sâm gật đâu, bảo A Hoa ở bên, “A Hoa, cô đi gọi vị khách kia xuống dùng bữa đi.”
A Hoa rời đi, quản gia Sâm nhận công việc của cô ấy, bắt đầu dọn bữa sáng cho mọi người.
Bắc Vũ Đường phát hiện bữa sáng của mỗi người khác nhau, có người là cháo và rau, có người là bánh mì và chân giò hun khói chiên chứng, có người là món chính và đồ ăn vặt.
“Sao bữa sáng của mọi người không giống nhau?” Lý Manh Manh ngạc nhiên hỏi.
Quản gia Sâm bình tĩnh giải thích, “Bữa sáng là làm riêng theo sở thích của các vị.”
“Thì ra là thế. Quản gia Sâm đúng là chu đáo.” Nghiêm Cẩn khen ngợi một tiếng.
Đúng lúc này, ở tầng hai có tiếng thét chói tai vọng xuống. Mọi người ở nhà ăn bị âm thanh bất ngờ vang lên này doạ sợ, Bắc Vũ Đường phản ứng nhanh nhất, rời khỏi nhà ăn đầu tiên, người còn lại cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, chạy về phía tầng hai.
Đến khi họ đến tầng hai, họ vào căn phòng duy nhất có cửa mở, thấy A Hoa ngã ngồi trên đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về một phía.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy trên giường có một thi thể, thi thể kia không còn một giọt máu, toàn bộ máu trong người đã bị rút cạn, biến thành cái xác khô.
Cái xác kia mặc quần áo quần áo của Kha Hoành Vũ, cũng đeo một cặp kính.
“Aaaaa!!!!”
“Ahhh!”
Hai tiếng hét chói tai từ Lý Manh Manh và Công Tôn Minh Nguyệt phát ra, những người khác tuy không hét nhưng sắc mặt cũng trắng xanh, trong mắt đầy hoảng sợ.
“Nhanh, nhanh, nhanh báo cảnh sát.” Bác sĩ Chương nói.
Tên côn đồ Phong Khanh lập tức lấy di động ra, “Di động của tôi không có tín hiệu.”
Đúng lúc này, Lý Manh Manh cũng nói theo, “Di động của tôi cũng không có tín hiệu.”
Mọi người vội lấy di động ra, phát hiện tất cả đều không có tín hiệu.
Quản gia Sâm nói, “Tín hiệu trên đảo không ổn định, lúc có lúc không.”
“Vậy dùng điện thoại cố định.” Bác sĩ Chương nói.
“Tôi xuống nhà gọi điện thoại cố định.” Giáo viên Nghiêm Cẩn xoay người xuống tầng.
A Hoa cũng tỉnh táo lại từ trong hoảng sợ, “Tôi dẫn anh qua.”
Nghiêm Cẩn và A Hoa rời khỏi căn phòng, người trong phòng nhìn xác khô bất thường, không ai dám tới gần.
Bắc Vũ Đường nhìn quanh phòng, cửa sổ đóng chặt, đồ vật trong phòng đều chỉnh tề, không có dấu vết giãy giụa, sát thủ nhất định là giết chết Kha Hoành Vũ trong nháy mắt.
Sát thủ tiến vào phòng thế nào, lại biến thi thể Kha Hoành Vũ thành như vậy bằng cách nào?
“Trước khi cảnh sát tới đây, mọi người đừng động vào đồ trong phòng, bảo vệ tốt hiện trường.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
“Cô Bắc nói không sai, chúng ta rời khỏi phòng này đi.”
Một đám người rời đi, thống nhất đi về phía đại sảnh.
“Gọi được chưa? Khi nào cảnh sát đến đảo?” Công Tôn Minh Nguyệt vội vàng hỏi.
Giáo viên Nghiêm Cẩn mở miệng nói: “Đã gọi được rồi. Hai giờ sau cảnh sát sẽ đến đảo.”
Giờ xảy ra án mạng, tâm tình của mọi người đều rất trầm trọng. Mỗi một người ở đây đều có thể là hung thủ.
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn quản gia Mori, “Quản gia Sâm, trên đảo này, trừ chúng tôi ra thì còn những ai?”
Mọi người đều nhìn về phía quản gia Sâm.
Họ tất nhiên hy vọng hung thủ không phải là người ở đây.
“Không có ai khác. Trên đảo trừ chủ tớ chúng tôi thì cũng chỉ còn các vị khách quý. Khi các vị chưa lên đảo thì luôn là tôi và A Hoa trông coi nơi này.”
“Chủ nhân của các người không ở đây?” Loli Lý Manh Manh hỏi.
“Chủ nhân có rất nhiều sản nghiệp, nơi này chỉ là một trong số đó mà thôi. Chủ nhân rất ít đến đây, một năm đến một lần đã là rất tốt rồi.” Quản gia Sâm trả lời.
Bắc Vũ Đường lại hỏi, “Gần đây chủ nhân của các người có tới không?”
Quản gia Sâm nhìn Bắc Vũ Đường một cái, kiên nhẫn trả lời, “Không.”
“Nếu là không, vậy chủ nhân của các người làm sao có thể mất đồ?” Bắc Vũ Đường lập tức hỏi ra một vấn đề khác.
Vấn đề này được hỏi ra, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra nét nghi hoặc.
Với những câu hỏi liên tiếp của Bắc Vũ Đường, quản gia cũng không buồn bực, bình tĩnh trả lời, “Chủ nhân đã mất món đồ đó ba năm về trước, vẫn luôn không tìm được. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể mời người bên ngoài tới tìm kiếm.”
Bắc Vũ Đường đang định tiếp tục hỏi thì Nghiêm Cẩn đã giành trước ngắt ngang, “Có thể nào là có người lén lên đảo không? Dù sao thì đảo này rất lớn. Nếu có người tiến vào, cũng có thể chúng ta chưa biết.”
“Thầy Nghiêm nói đúng, có thể nào có trộm lẻn vào không?” Công Tôn Minh Nguyệt phụ hoạ, “Hòn đảo lớn này không có hệ thống bảo vệ, chỉ cần có du thuyền thì đều có thể đến đây.”
“Không thể nào.” A hoa nói.
Mọi người nghi hoặc nhìn qua.
A Hoa giải thích, “Đường từ bờ biển đến đảo này quanh năm có sương mù giăng lối, chỉ có chú Arte. Chú Arte chỉ đến vào thời gian cố định để giao đồ ăn cho chúng tôi, còn lại sẽ không đến đảo.”
Tên côn đồ Phong Khanh lập tức nói, “Nói không chừng chính là người tên Arte kia đưa sát thủ lên đảo thì sao.”
“Không thể nào.” A Hoa cao giọng, bất mãn nhìn Phong Khanh.
Quản gia Sâm không vui nhìn thoáng qua A Hoa, A Hoa lập tức cúi đầu, “Sao có thể nói chuyện với khách như vậy, xin lỗi.”
A Hoa nghe lời, cúi đầu xin lỗi Phong Khanh, “Rất xin lỗi.”
Tên côn đồ Phong Khanh bĩu môi, cũng không nói gì thêm.
Quản gia Sâm giải thích với mọi người, “Arte cũng làm việc cho lão gia. Nơi này là hòn đảo tư nhân của lão gia, không có lệnh của lão gia, anh ấy không dám mang theo người ngoài lên đảo.”
Ông Hoàng luôn yên lặng đột nhiên nói: “Nếu nói như vậy, hung thủ nằm giữa chúng ta.”
Lời vừa dứt, mọi người ở đây đều nhìn nhau bằng ánh mắt cảnh giác.
“Mọi người đừng đoán mò, chờ cảnh sát tới rồi là sẽ tra được hung thủ thôi. Giờ chúng ta cứ yên tâm chờ đợi là được.” Bác sĩ Chương lên tiếng hoà hoãn bầu không khí khẩn trương.
“Đúng đúng đúng, bác sĩ Chương nói rất đúng. Chờ đến khi cảnh sát tới là sẽ tra ra thôi.” Lý Manh Manh gật đầu đồng ý.
Bắc Vũ Đường lại không lạc quan như họ, cô cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
“Các người ở đây chờ cảnh sát đi, tôi đi tìm bảo bối đây. Tôi tới vì mười triệu, không muốn vì người chẳng liên quan mà lãng phí thời gian.” Tên côn đồ Phong Khanh đứng dậy, rời khỏi đại sảnh.
Hắn đột nhiên rời đi khiến mọi người trong phòng nhăn mày.
“Bại hoại.” Ông Hoàng nhỏ giọng chửi thầm một tiếng.
Công Tôn Minh Nguyệt cũng đứng lên, “Chờ ở đây cũng chán lắm, tôi về phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong cũng đứng dậy rời đi.
Sau đó Lý Manh Manh, Nghiêm Cẩn, bác sĩ Chương cũng rời đi. Nhìn ra được câu nói của Phong Khanh đã nhắc nhở bọn họ, khiến mọi người tỉnh táo lại từ việc Kha Hoành Vũ chết.
Bắc Vũ Đường nói với quản gia Sâm, “Quản gia, phiền ông khoá phòng của Kha Hoành Vũ lại, tránh cho có người tiến vào phá hỏng hiện trường."
“Tôi hiểu rồi, Bắc tiểu thư.”
Bắc Vũ Đường nói xong, không lên tầng hai mà rời khỏi lâu đài. Cô đi dọc theo vách tường, ra phía sau, phát hiện sau lâu đài là vực sâu, phía dưới là sóng biển đang mạnh mẽ ập vào bờ.
Cô đứng trên vách núi, nhìn ra xa quan sát, kinh ngạc phát hiện, lâu đài này xây dựng ở nơi cao nhất hòn đảo, phía trước là rừng cây xum xuê, phía sau là vách núi chênh vênh, con đường duy nhất tiến vào lâu đài chính là rừng rậm phía trước.
Thật ra điều khiến Bắc Vũ Đường khiếp sợ không phải là nơi lâu đài được xây, mà là trên mặt biển đang dần xuất hiện sương mù, sương mù ngày càng dày đặc, cuối cùng hoàn toàn hạn chế tầm nhìn.
Chẳng trách người ngoài khó đến được nơi này. Với tri thức phong thuỷ giới hạn của mình, cô không thể nhìn ra địa thế của hòn đảo, nhưng cô có thể chắc chắn, nơi này không bình thường.
Đột nhiên, trong rừng cây truyền đến tiếng 'rắc'.
Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nhìn về phía phát ra tiếng động, “Ai?”
Khi nói chuyện, cô cũng đã đi về phía bên đó.
Cô vừa lại gần thì đã thấy được một thân ảnh đứng lên trong rừng cây.
Phong Khanh nhếch mày, vẻ mặt hài hước nhìn cô, “Hô to gọi nhỏ cái gì?”
“Sao anh lại ở đây?” Ánh mắt Bắc Vũ Đường sáng như đuốc nhìn hắn.
Phong Khanh bĩu môi, trợn trắng mắt nhìn cô, “Sao tôi lại ở đây? Mỹ nữ, tôi còn tới nơi này trước cô để tìm bảo bối đấy.”
Bắc Vũ Đường quả nhiên thấy được cái xẻng sắt nhỏ trong tay Phong Khanh, trên đó còn có bùn đất mới đào.
“Chẳng lẽ anh định dùng cái xẻng này đào từng chút một?” Bắc Vũ Đường cười hỏi.
“Muốn lấy được thông tin của tôi, cô còn non và xanh lắm. Nhưng mà, nếu cô cầu xin, tôi vui vẻ, có lẽ sẽ suy xét đến việc nói cho cô.” Phong Khanh ngả ngớn cười nhìn cô.
Bắc Vũ Đường cong môi, nhàn nhạt nói, “Anh cứ từ từ đào đi. Chúc anh sớm ngày đào được bảo bối.”
Nói rồi, cô xoay người rời đi.
Trên đường về, Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua vách núi cách đó không xa, có người đang ở đó. Cô định đi qua xem, một bàn tay từ sau đột nhiên duỗi lại gần, vỗ lên vai cô.
“Chị Bắc.” Giọng nói ngọt ngào của Lý Manh Manh từ sau vang lên.
Bắc Vũ Đường quay đầu thì thấy Lý Manh Manh đang mỉm cười ngọt ngào.
“Chị Bắc, chúng ta cùng tìm bảo bối được không? Nếu tìm được, chúng ta chia đều tiền thưởng được chứ?” Lý Manh Manh rất sợ cô không đồng ý, vội vàng nói tiếp, “Một mình tìm quá nguy hiểm, hai người chúng ta cùng tìm thì càng an toàn hơn.”
“Được.”
Bắc Vũ Đường vốn không định đồng ý, nhưng cuối cùng lại gật đầu.
Đến khi cô nhìn lại về phía vách núi, nơi đó đã không còn bóng người.
“Chị Bắc, chị đang nhìn gì vậy?” Lý Manh Manh nhìn theo ánh mắt của cô, phía trước chỉ có một hòn đá.
“Chúng ta qua đó nhìn xem đi.”
“Được.”
Hai người đi về phía vách núi, nơi này trừ núi đá lởm chởm thì không còn gì khác, càng đừng nói là bóng người. Nơi này hoàn toàn không có chỗ trốn, bóng người cô nhìn thấy, trừ khi nhảy xuống biển, bằng không thì tuyệt đối không thể nào trốn được từ dưới mí mắt của cô.
Bắc Vũ Đường đến bên vách núi xem xét, xem có dấu vết hoạt động của con người không.
“Chị Bắc, đừng đứng gần như vậy, cẩn thận ngã xuống dưới.” Lý Manh Manh đứng cách đó không xa, khẩn trương nói.
Bắc Vũ Đường chú ý sắc mặt cô ấy không đúng, “Em sợ độ cao?”
Lý Manh Manh gật đầu, “Chúng ta đi thôi, nơi này chẳng có gì cả. Theo em phân tích, đồ của chủ nhân lâu đài chắc hẳn rơi trong lâu đài, không quá có khả năng rơi bên ngoài.”
Bắc Vũ Đường chẳng chút để ý gật đầu, tâm tư đã sớm bay xa.
Vừa rồi rõ ràng cô nhìn thấy có người đứng cạnh vách núi, sao chớp mắt đã biến mất được cơ chứ.
Lý Manh Manh ríu rít nói rất nhiều chuyện, thấy cô không đáp lại, nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Bắc Vũ Đường đã như đi vào cõi thần tiên.
“Chị Bắc, chị Bắc.” Lý Manh Manh không ngừng lắc tay trước mặt cô.
Bắc Vũ Đường hồi thần, “Sao vậy?”
“Chị Bắc, trước đó em có hỏi A Hoa. Thời điểm lần trước lão gia họ tới đã ở phòng phía Đông, chúng ta qua phía Đông tìm nhé?”
Lâu đài có diện tích rất lớn, vô vàn phòng cho khách, phòng cho khách chủ yếu tập trung ở phía Tây, mà họ cũng đang ở phía Tây.
“Được.”
Có thể nhìn ra được cô gái này thật sự sợ không dám đi qua nên mới hợp tác với cô. Dù sao giờ cũng không có manh mối, chi bằng đi ra ngoài một chút. Thật ra, cô còn có tính toán khác.
Cô cảm thấy tòa lâu đài này rất quỷ dị, có cảm giác áp lực không nói lên lời.
Vừa lúc nhân cơ hội này thăm dò tòa lâu đài thử xem sao.
Hai người nhanh chóng hành động, đi về phía những căn phòng phía Đông, mới vừa đến hành lang dài tối tăm u ám kia, Bắc Vũ Đường cảm thấy cả người lạnh toát, tựa như có thứ gì đó vụt qua bên cạnh mình.
“Lạnh quá.” Lý Manh Manh theo bản năng ôm chặt hai tay, “Chị Bắc, chị có lạnh không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.