Tác giả: Vân Phi Mặc "Nơi này không có vợ ông, ông muốn tìm vợ thì về nhà mà tìm, đừng có tới đây." Bảo vệ cũng có chút mất kiên nhẫn, cảm giác người này nói thế nào cũng không được. Trương Bỉnh Sinh chẳng nghe, "Vợ tôi ở đây, tôi phải ở đây chờ." Bảo vệ tức không chịu được. Lần trước vì chuyện nhà họ Sử mà họ đã bị lãnh đạo mắng một trận, còn trừ lương. Giờ lại đến một lần, chắc hắn làm không công tháng này luôn quá. Hắn cũng thấy rất kỳ quái, vì sao gần đây lại có nhiều người tới tập đoàn họ nhận người thân như vậy, đối tượng còn toàn là chủ tịch của họ. Gặp được một người xem như hiếm lạ rồi, không ngờ còn gặp cái thứ hai. Nhìn Trương Bỉnh Sinh kia, thử ghép cặp với bác gái vệ sinh công ty họ còn không xứng, còn vọng tưởng chủ tịch tập đoàn họ? Những người này bị thất tâm phong hết à?! (Thất tâm phong: Một loại bệnh lý, phát bệnh ở đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý thấp hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện những bất thường về tâm lý, hành động.) "Ông không đi đúng không? Chúng tôi đưa ông đi." Bảo vệ lập tức gọi mấy người đang trực lên, Trương Bỉnh Sinh thấy nhiều người như vậy đi về phía mình, hơi sợ hãi, giọng nói cũng gập ghềnh. "Anh, các anh muốn làm gì?" "Làm gì? Đương nhiên là mời ông ra ngoài." Bảo vệ hô lên, mấy người trái phải tiến lên. Trương Bỉnh Sinh hô to, "Các người không thể đuổi tôi đi, công ty này là của vợ tôi, là của tôi, các người không thể đuổi tôi đi!" Bảo vệ xem thường cũng lười luôn, mấy người kéo hắn, ném thẳng ra khỏi cao ốc. Trương Bỉnh Sinh ngã ngồi trên mặt đất lạnh băng, con trai cũng bị doạ đến khóc lớn. Trương Bỉnh Sinh vốn đang bực bội, nghe con khóc đến phiền, tức giận, quen tay tát mặt con trai ngốc một cái. "Này thì khóc, này thì khóc này, khóc tang à!" Trương Bỉnh Sinh liên tục tát con trai ngốc mấy cái rất to. Con trai ngốc bị đánh đến đau, khóc càng thêm lợi hại. Trương Bỉnh Sinh đứng lên, một chân đá nó ngã ra đất, đầu đứa trẻ hẳn là bị đập vào hòn đá nhỏ, rách da, chảy máu. Người trong cao ốc thấy một màn này, giật mình không thôi. "Loại đàn ông này là người sao? Ngược đánh con lão như thế!" "Loại này không xứng tự xưng là cha!" Người bên ngoài đang nhìn, người đi ngang qua cũng nhìn, một đám chỉ trỏ Trương Bỉnh Sinh. Bảo vệ không nhìn được, đi ra ngoài, ngăn cản lại Trương Bỉnh Sinh đang định đá cậu bé dơ bẩn kia. Trương Bỉnh Sinh sửng sốt, quay đầu nhìn bảo vệ, "Anh làm gì?" "Ông không thấy con ông đã chảy máu đầu rồi sao?" Bảo vệ không vui nói. Trương Bỉnh Sinh ném tay bảo vệ ra, "Tôi dạy con tôi, liên quan gì đến anh." Người chung quanh nghe hắn nói thế, rất tức giận. Nhìn thái độ này là biết hắn đã đánh con hắn một thời gian rất dài. "Mẹ! Đứa bé là con lão! Tôi còn tưởng đó là cháu lão!" "Tôi đã bảo cha mẹ nhà ai sẽ để con mình bị ông ngược đãi như vậy, thì ra là con lão!" "Lớn vậy rồi mà con nhỏ thế á, đùa à? Chẳng lẽ lão nhặt từ đâu được?" Có người vây xem suy đoán. Thật sự là diện mạo già nua và tuổi tác của Trương Bỉnh Sinh hoàn toàn không giống như cha của đứa bé ngốc, mà giống như ông hơn. "Nhìn lão như vậy, chắc chắn là đã ngược đánh thằng bé kia một thời gian dài rồi." "Còn không phải sao." "Có một người cha như vậy, đứa trẻ này thật đáng thương." "Sao trên đời này lại có người cha nhẫn tâm như vậy chứ." ...... Người xung quanh nghị luận sôi nổi, một cô gái xinh đẹp đứng ra trước, nói với Trương Bỉnh Sinh, "Căn cứ vào luật pháp quốc gia ta, hành vi ngược đãi nhi đồng phải bị chịu phạt. Đừng tưởng ông là cha đứa bé, có thể tuỳ ý đánh bé." Trương Bỉnh Sinh nghe sẽ bị phạt, ngốc, nhưng mà nghĩ đến hắn là cha ruột, lại cảm thấy không thể nào có hình phạt này. "Tôi là cha nó, sao không được đánh nó. Từ xưa tới nay, chưa từng nghe cha không thể dạy dỗ con." Trương Bỉnh Sinh không tin, đúng tình hợp lý cãi lại. Cô gái kia quả là bị hắn chọc giận mà bật cười, người này tám phần là từ trong núi ra. Người xung quanh thấy hắn kiêu ngạo như thế, cũng không nhịn được, liên tục chỉ trích. "Dạy dỗ con là hợp pháp, nhưng việc ông đang làm không phải dạy dỗ mà là ngược đãi bé. Căn cứ vào luật pháp quốc gia ta, ông phải chịu hình phạt." "Nếu ông không tin, chúng tôi có thể gọi báo cảnh sát, xem cảnh sát có bắt ông không." có người còn trực tiếp hù dạo. Trương BỉnhSinh nghe họ muốn báo cảnh sát bắt hắn, có chút luốngcuống, bế con trai ngốc lên, chạy lao ra ngoài. Người xung quanh đều trợn tròn mát, hoàn toàn không ngờ ông ta lại làm như vậy. Bên kia, Bắc Vũ Đường ở tầng cao nhất còn chưa biết Trương Bỉnh Sinh đã tới, đến khi cô ra khỏi văn phòng, mới nghe được hai nhân viên đang nghị luận ở phòng nước. "Cậu đọc được tin mới trên diễn đàn chưa, lại có người tới tập đoàn chúng ta nhận thân." Nữ viên chức mặc đồ hồng thấp giọng hỏi. Người phụ nữ tóc dài cười nói: "Đọc rồi. Còn thấy cả diện mạo của người nọ và con ông ta luôn. Vừa mới nhìn tớ còn tưởng là ông cụ mang theo cháu đến nhận thân, không ngờ đứa trẻ kia lại là con lão." "Haha, không chỉ cậu kinh ngạc, tớ cũng giật mình luôn." "Cậu nói năm nay làm sao vậy nhỉ? Sao nhiều người kỳ ba tới tập đoàn ta nhận thân thế không biết, còn toàn chọn Bắc tổng nữa cơ. Cậu nói xem có phải Bắc tổng bị vận đen quấn lấy không?" "Ai biết được! Tưởng tượng đến lời cụ ông kia nói vợ mình là Bắc tổng, tớ lại thấy buồn cười. Cậu nghĩ mà xem, đặt Bắc tổng bên cạnh ông ta, hình ảnh kia quả thật là... Chậc chậc." Người phụ nữ áo hồng vẻ mặt không nở nhìn thẳng. "Hahahaha." Người phụ nữ tóc dài cười quay đầu, đột nhiên, tiếng cười im bặt, biểu cảm cứng đờ nhìn Bắc Vũ Đường, "Bắc, Bắc tổng." Người phụ nữ đồ hồng nghe cô ấy nói, kinh ngạc xoay người, thấy Bắc Vũ Đường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cũng hô theo, "Bắc tổng." Bắc Vũ Đường nhìn hai người một cái, nhẹ nhàng lên tiếng, "Ừ." Hai người nhìn theo Bắc Vũ Đường rời đi, chờ cô đi xa mới thở phào nhẹ nhõm. "Mau về thôi." Hai người cũng không dám bát quái nữa, vội rời khỏi phòng nước. Bắc Vũ Đường trở lại văn phòng, gọi điện cho Tào Nhân. "Bắc tổng." "Hôm nay có hai cha con tới công ty tôi, giúp tôi lưu ý nhất cử nhất động của họ." Bắc Vũ Đường phân phó. "Được, không thành vấn đề." Tào Nhân ngắt điện thoại, bắt đầu điều tra hai cha con kia, lại tìm được một video người cha già đánh trẻ con. Người trong video và Bắc Vũ Đường có thể nói là người của hai thế giới, nhưng Bắc Vũ Đường lại bảo hắn lưu ý hai người này, trong đó có gì sâu xa, Tào Nhân thật ra đã có suy đoán. Trương Bỉnh Sinh mang theo con trai ngốc chạy trốn, đi đến một nơi đủ xa, mới buông thằng bé xuống. Trương Bỉnh Sinh hung hăng trừng thằng con ngu ngốc của mình, đập lên đầu nó, "Mày là đồ vô dụng, chỉ biết khóc!" Con trai Trương Bỉnh Sinh tên là Trương Tiểu Sơn, tuy đã hơn mười tuổi, nhưng vì hàng năm thiếu đồ ăn, phát dục chậm, nên nhìn qua mới như sáu bảy tuổi. Lúc Trương Tiểu Sơn ba tuổi đã bị ốm một trận, Trương Bỉnh Sinh tiếc tiền, chữa trị không kịp thời khiến thằng bé cháy ngốc, khiến trí lực vẫn luôn dừng ở ba tuổi. Trương Tiểu Sơn ngẩng mặt lên, đầy nước mắt nước mũi, như một đứa trẻ vừa từ ổ khất cái ra. "Đói, đói, đói." Trương Tiểu Sơn sợ hãi nhìn Trương Bỉnh Sinh, chỉ biết nói một chữ. Trương Bỉnh Sinh tức không chịu được, tát đầu thằng bé, "Chỉ biết ăn, ăn, ăn. Ông bị mày ăn đến nghèo!" Trương Bỉnh Sinh mang theo Trương Tiểu Sơn ra đầu đường, đô thị to như vậy, xung quanh đều là người ăn mặc ngăn nắp lượng lệ, hoàn toàn đối lập với quần áo xám xịt trên người hai cha con. Rất nhiều người khi đi qua họ, ngửi thấy mùi kia, đều sẽ tránh ra thật xa. Tào Nhân tìm thấy hai cha con Trương Bỉnh Sinh, hai người đang nằm dưới gầm cầu ngủ. Thấy họ như vậy, còn rất đáng thương. Nếu không phải đã xem video Trương Bỉnh Sinh đánh con mình, hắn có lẽ còn sẽ đồng tình, nhưng mà giờ, chẳng có cảm giác gì cả. Tào Nhân chụp một bức ảnh, up lên gửi cho Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe tiếng thông báo di động, mở máy ra, thấy bức ảnh kia. Khi cô nhìn đến Trương Bỉnh Sinh, thân thể đột nhiên sinh ra một cảm giác ghê tởm. Cô biết đây là cảm xúc chán ghét đến tột cùng mà nguyên chủ còn lưu lại trong cơ thể. Bắc Vũ Đường tắt di động đi, nằm trên giường. Không lâu nữa, cô sẽ có thể rời khỏi thế giới này. Không biết Tiểu Tử Mặc đã quen với nơi ở mới chưa. Bắc Vũ Đường mang theo sự lo lắng với Tiểu Tử Mặc, dần chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Trương Bỉnh Sinh đều đến ngồi canh trước cửa tập đoàn Bắc thị, nhưng dù thế nào cũng không gặp Bắc Vũ Đường. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần hắn tìm được tập đoàn Bắc thị là có thể nhanh chóng tìm được Bắc Vũ Đường, đến lúc đó hắn sẽ được sống những ngày thoải mái dễ chịu. Tình huống bây giờ hắn hoàn toàn không nghĩ đến. Lần này đến đây, hắn đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà. Phần lớn tiền dùng khi đi xe, thêm vào chi tiêu mấy ngày nay đã khiến hắn không còn mấy đồng tiền. Trương Bỉnh Sinh có chút luống cuống, nếu không gặp được Bắc Vũ Đường, họ sẽ khó sống lắm. Hắn muốn đến công trường tìm việc, nhưng người ở công trường vừa nhìn hắn đã đuổi người luôn. Hắn đến nơi khác tìm việc, nhưng không một chỗ nào nguyện ý thu lưu hai cha con. Gặp Bắc Vũ Đường cũng khó, tìm việc cũng khó, khiến tính tình vốn chẳng tốt lành củaTrương Bỉnh Sinh càng thêm tệ hại. Mỗi lần hắn dở tính là sẽ đánh Trương Tiểu Sơn. Những vết tím xanh trên người Trương Tiểu Sơn gần đây đều do bị hắn đánh mà ra. Trương Bỉnh Sinh không biết là tất cả những gì hắn làm đều bị người ta quay lại. Hắn càng không biết là, việc hắn tự nhận không sai sau này sẽ khiến hắn chịu hết đau khổ. Hôm đó, Trương Bỉnh Sinh ra ngoài mua đồ, quay người lại không thấy Trương Tiểu Sơn bên cạnh đâu. Trương Bỉnh Sinh tuy thường hay ngược đánh Trương Tiểu Sơn, nhưng dù sao cũng là đứa con trai duy nhất của hắn. Con trai duy nhất không thấy đâu, hắn lập tức hoảng, tìm kiếm khắp nơi. Hắn rất nhanh tìm được bóng dáng nho nhỏ kia đang đi ra đường lớn. Trên đường lớn xe cộ dày đặc, Trương Tiểu Sơn mà ra, chắc chắn sẽ bị đâm. Trương Bỉnh Sinh cả kinh, vội chạy đến, nhưng dù hắn chạy nhanh, cũng không đuổi kịp Trương Tiểu Sơn ngay được. Trương Tiểu Sơn đã bước một chân xuống lòng đường, đi thẳng về phía đối diện, cách đó không xa đang có một chiếc xe chạy nhanh đến, bóp còn liên tục, Trương Tiểu Sơn bị tiếng còi doạ sững người. Thấy chiếc xe sắp đâm bay thân khình nho nhỏ kia, tiếng 'két' chói tai vang lên, đó là tiếng lốp xe ma sát với mặt đất. Xe dừng cách Trương Tiểu Sơn chỉ một chút, người trên xe còn kinh hồn táng đảm. Người chung quanh thấy vậy cũng kinh hãi không thôi. Sau chiếc xe dừng lại, phía sau lại truyền đến tiếng phanh xe, từng chiếc xe liên tục đâm đuôi nhau. Diệp Thanh ngồi trên xe hít sâu một hơi, khuôn mặt hiên lên sự giận dữ. Cô ta cởi dây an toàn, đi từ trên xe xuống, nổi giận đùng đùng đi về phía trước. Lúc này, Trương Bỉnh Sinh đã đuổi đến, ôm chặt Trương Tiểu Sơn, nhìn thằng bé từ đầu đến chân, thấy nó không có việc gì, lại bắt đầu nổi giận, chỉ là hắn còn chưa kịp phát tác, đã nghe được một giọng nữ bén nhọn, "Các người làm cái gì vậy?! Có biết đường lớn rất nguy hiểm không? Ông là trưởng bối của thằng bé đúng không?" Diệp Thanh đi về phía Trương Bỉnh Sinh, "Sao ông không trông kỹ đứa bé, sao lại để nó đi lại lung tung trên đường lớn? Như vậy rất nguy hiểm!" Trương Bỉnh Sinh bị Diệp Thanh quát, quát đến mức hắn không dám hérăng. Người chung quanh dần nhiều lên, bắt đầu chỉ trỏ. "Ai ui, cô gái này thật là hung dữ." "Nhìn hai ông cháu kia thật đáng thương." "Ông lão trông cháu đúng là không yên tâm, không cẩn thận là đánh mất cháu trai cháu gái. Sau này có con, vẫn nên tự mình trông thôi." Một cặp đôi trẻ thấp giọng nói. Diệp Thanh nghe người xung quanh chỉ trỏ, rất tức giận. Chỉ chốc lát sau, chủ xe khác cũng sôi nổi xuống dưới, bắt đầu xử lý công việc bồi thường. Trương Bỉnh Sinh vừa nghe phải bồi thường, ôm Trương Tiểu Sơn chạy. Diệp Thanh muốn đuổi, lại bị chủ những xe sau ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người chạy mất. "Đồ quê mùa đáng chết!" Diệp Thanh thầm rủa một tiếng. Một giờ sau, Diệp Thanh lái xe đi đến xưởng sửa chữa, lại liếc qua thấy Trương Bỉnh Sinh đang hành hung đứa trẻ ven đường. Diệp Thanh lập tức đỗ xe ven đường. Diệp Thanh vội vàng từ trên xe xuống, dùng di động quay lại cảnh Trương Bỉnh Sinh hành hung đứa trẻ. Cô ta cảm thấy cái này có thể kiếm điểm rồi, vừa quay không được bao lâu, Trương Bỉnh Sinh đã phát hiện ra cô ta. Vừa nhìn thấy Diệp Thanh, Trương Bỉnh Sinh nghĩ ngay đến việc bồi thường, giật mình chuẩn bị tiếp tục chạy trốn. Diệp Thanh đã nhìn ra ý đồ của hắn, nói: "Nếu ông dám chạy trốn, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát. Vừa rồi tôi đã quay được mặt ông, đến lúc đó ông chờ bị cảnh sát tống vào tù đi!" Nghe đến phải ngồi tù, Trương Bỉnh Sinh sợ quá không dám động. Diệp Thanh thấy hắn thức thời, vừa lòng đi qua. Trương Bỉnh Sinh cảnh giác nhìn cô ta, trước khi cô ta mở miệng đã nói: "Tôi không có tiền." Diệp Thanh không để ý số tiền đó lắm, dù sao còn có công ty bảo hiểm xử lý. Nhưng mà cô ta sẽ không nói vậy, hơn nữa có thể lợi dụng ông già này đăng một tin kính bạo. "Tôi có thể không cần đòi tiền bồi thường, nhưng, tôi muốn ông phối hợp với tôi một chuyện." Diệp Thanh cười nói. Trương Bỉnh Sinh nghe không phải bồi thường, thở phào nhẹ nhõm. Bảo hắn làmviệc để không bị đòi tiền bồi thường, hắn cực kỳ nguyện ý. "Chuyện gì?" Trương Bỉnh Sinh hỏi. Diệp Thanh nhìn về phía Trương Tiểu Sơn, thấy những vết xanh tím của thằng bé, mày hơi nhăn lại. Đây quả là tư liệu sống. Diệp Thanh nhìn Trương Bỉnh Sinh, "Tôi sẽ hỏi ông vài câu hỏi, ông chỉ cần thành thật trả lời tôi là được." Trương Bỉnh Sinh nghe chỉ cần trả lời mấy câu hỏi thôi, chuyện này còn không phải đơn giản rồi sao, lập tức đồng ý, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi." Diệp Thanh lấy bút ghi âm và sổ ra, chuẩn bị sẵn sàng rồi, bắt đầu hỏi: "Đây là cháu ông sao?" Từ khi ra ngoài đến giờ đều nghe người ta nói vậy, Trương Bỉnh Sinh rất khó chịu. Đây rõ ràng là con hắn, được không, mắt đám người này có vấn đề cả rồi! Giọng Trương Bỉnh Sinh không phải rất tốt, "Không phải, Nhị Ngốc Tử là con trai tôi." Diệp Thanh kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không ngờ đứa nhỏ là con hắn. Cô ta lập tức nghĩ đến một khả năng khác, "Thằng bé là do ông nhặt được hay là mua qua con đường khác?" Trương Bỉnh Sinh nhăn mày, "Sao con tôi lại là nhặt được, nó là do vợ tôi sinh." Diệp Thanh có chút kinh ngạc, "Nói vậy, ông là già rồi còn có con. Ông có thể nói cho tôi biết vì sao lại gọi bé là Nhị Ngốc Tử không? Có phải vì đầu óc bé có vấn đề không?" "Đúng. Lúc nhỏ nó từng sinh bệnh, trong nhà không có tiền chữa, nóng hỏng đầu." Diệp Thanh hiểu rõ gật đầu, "Ông già rồi mới có con, vì sao ông lại đánh bé? Có phải vì ông ghét bỏ con ông ngốc, nên mới không kiêng nể gì ngược đánh bé không?" Đối mặt với vấn đề đã trở nên sắc bén của Diệp Thanh, Trương Bỉnh Sinh vẫn duy trì một thái độ, "Ngược đánh cái gì? Tôi đang dạy con. Cha dạy con, thiên kinh địa nghĩa." Diệp Thanh vô ngữ nhìn hắn, hắn dạy con ở đâu chứ, rõ ràng là đang ngược đánh! Nhưng mà, như vậy càng tốt, cô ta càng dễ lợi dụng. "Ông có biết hành vi này của ông là phạm pháp không? Ngược đãi trẻ em, đặc biệt là trẻ em khiếm khuyết về nhận thức, sẽ bị phạt nặng." Trương Bỉnh Sinh nghe vậy không hiểu ra sao, hắn chẳng qua chỉ là đánh con mình, vì sao phải bị phạt? "Pháp luật chó má gì thế? Tôi đánh con tôi, phạm pháp cái gì? Chỗ chúng tôi đều là như thế. Dù có đánh chết cũng không ai quản." Trương Bỉnh Sinh quyết giữ ý mình, trong suy nghĩ của hắn, đánh con mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người khác không có quyền can thiệp. Diệp Thanh thấy hắn nói thế, không những không thấy cạn lời mà còn càng thêm hưng phấn, như vậy mới nhiều đề tài, lượt xem cũng càng nhiều, càng hấp dẫn được sự chú ý. "Chỗ các người là chỗ nào?" Diệp Thanh hưng phấn hỏi. Trương Bỉnh Sinh hoàn toàn không có ý thức phòng bị, nói thẳng, "Thôn Thanh Hà." "Có thể nói cụ thể là ở tỉnh nào, thành phố nào không?" Trương Bỉnh Sinh cũng thành thật báo ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]