Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Vũ Đường trở về thì thấy ba người Lôi Thiên đang bất an đi đi lại lại trong phòng, thấy nàng thì lập tức tiến lên đón.
"Sao rồi? Bọn họ không làm gì tỷ chứ?" Lôi Thiên vội vàng hỏi.
Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng cũng lo lắng nhìn nàng.
"Ta không sao." Bắc Vũ Đường sờ đầu hai đứa nhóc, hỏi Lôi Thiên: "Bên mấy người có xảy ra chuyện gì không?"
"Chúng ta không sao."
"Vậy là tốt rồi. Một tháng tới chúng ta sẽ ở lại đây. Nhớ là không được đi loạn, cũng không được nói linh tinh, có một số đồ vật không thể chạm vào, biết chưa?" Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò.
"Vâng."
"Cô cô, chúng ta thật sự phải ở lại đây sao?" Tiểu Mạch Nhi chớp đôi mắt đen to tròn hỏi.
"Đúng vậy. Nơi này đẹp như vậy, con không thích sao?"
"Đẹp thì đẹp, nhưng cảm giác rất không thoải mái. Người ở đây đều lạnh lùng, nhìn có chút doạ người." Tiểu Mạch Nhi thành thật phun tào.
Bắc Vũ Đường gật đầu đồng tình, đúng thế thật.
Chủ tử thế nào thì hạ nhân thế đó. Những hạ nhân này có tác phong hành sự thực sự giống chủ tử của họ.
Bắc Vũ Đường nhớ đến Tả Thần, tim đập nhanh hơn.
Y không nhận ra mình.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt, đỡ phải đến lúc nàng rời đi, chỉ còn lại y bi thương.
Cái gì cũng không biết, vậy thì sẽ không đau.
Sâu trong đáy mắt Bắc Vũ Đường xẹt qua nét ảm đạm.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường ôm theo hòm thuốc vào trúc viên, thấy y ngồi trên xe lăn, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nghich-tap-boss-than-bi-dung-treu-choc-lung-tung/964507/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.