Thư ký Tạ lòng mềm nhũn xoa xoa đầu tóc xơ xác thô cứng của Bạch Hoài, gật đầu tỏ ý có thể.
Bạch Hoài càng hưng phấn, cả người như muốn nhảy nhót, vui vẻ hơn hẳn, hưng phấn ra mặt.
Cô hấp tấp trượt xuống giường, ôm lấy đùi thư ký Tạ thúc giục:" Thế thì đi thôi. Mau đi thôi, mau lên chú!"
Thư ký Tạ vụng về năng mặt Bạch Hoài lên, một tay đỡ sau lưng cô sợ cô ngã.
"Chúng ta ăn cháo trước nhé? Nếu không ăn lát nữa sẽ đói lắm đấy."
Nghe đến đó, Bạch Hoài rốt cuộc mới rảnh nhớ đến dạ dày của mình, cảm giác rất bình thường, không khó chịu lâng lâng như lúc vừa được cứu, chẳng lẽ là do truyền đạm, truyền dinh dưỡng rồi nên cô không thấy đói lắm, nhưng Bạch Hoài vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu.
"Được, ăn xong rồi đi nhé."
Thư ký Tạ tiếp nhận cháo trong tay Nhiếp Vân Tranh sau đó lấy một cái bàn gập nhỏ đặt trên giường bệnh, cầm một cái khăn trắng sạch đặt lên bàn phòng trường hợp đổ cháo làm dơ giường.
thư ký Tạ bế Bạch Hoài lên cho cô ngồi ngay ngắn trên giường, đẩy cháo về phía cô ôn hoà nói:" Cháu tự ăn được chứ? Ăn ngoan nhé."
Bạch Hoài gật đầu, ngoan ngoãn múc từng muỗng cháo.
Hộp đồ ăn nhanh chóng thấy đáy, Bạch Hoài thả muỗng xuống, thư ký Tạ tiến lên lau miệng cho cô, dọn dẹp bàn và rác tàn dư.
Vài phút sau, thư ký Tạ dẫn Bạch Hoài rời khỏi phòng bệnh.
Nhiếp – kẻ đáng thương vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-nha-ben-khong-binh-thuong/2816915/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.