Bạch Hoài rụt rụt cổ, im lặng rơi nước mắt, từng giọt nước mắt như những viên trân châu trong suốt lăn dài trên gò má tròn tròn mũm mĩm của Bạch Hoài.
Nếu nói ban nãy ban nay là do cố ý khóc để tranh thủ sự tha thứ, thì hiện tại chính là thật sự ủy khuất muốn chết.
Cô biết cô sai.
Nhưng mà Nhiếp Vân Tranh thật sự rất hung dữ.
Cô cũng hối lỗi rồi, nhưng tên này cứ doạ nạt cô.
Quá đáng lắm luôn á!
Bạch Hoài mím môi, nước mắt rơi không ngừng nhưng nhất quyết không chịu khóc thành tiếng, bả vai cô run run lên từng đợt.
Nhiếp Vân Tranh nhìn bé con khóc không thôi, thái dương thình thịch nảy.
Anh hối hận rồi, ném cho thư ký Tạ có còn kịp không?
......................
Sau đó Nhiếp Vân Tranh liền lên một khoá học giảng đạo lý cho Bạch Hoài nghe, nói đến khi cô đều ngủ gà ngủ gục mới chịu buông tha.
Cũng từ ngày hôm đó Bạch Hoài chính thức sinh sống cùng Nhiếp Vân Tranh.
Cô ở tại lầu 1, phòng của Nhiếp Vân Tranh ở đối diện phòng cô. Lý do ở gần thế này là do Nhiếp Vân Tranh nói như vậy dễ chăm sóc cho Bạch Hoài.
Nói đến chăm sóc Bạch Hoài bĩu môi ghét bỏ.
Chẳng biết ai chăm sóc ai đâu à.
Lầu 2 là thư phòng cùng với một phòng thể thao, phía trên nữa là sân thượng. Nhiếp Vân Tranh vốn không thích phô trương, vì thế nên căn biệt thự hay ở cũng chỉ thuộc dạng bình thường, đầy đủ tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-nha-ben-khong-binh-thuong/2816911/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.