Nhiếp lão thái thái nhấp một ngụm trà, khẽ thở dài, nâng mắt nhìn thằng con trời đánh đang ngồi trước mặt, đột nhiên không biết phải làm sao.
Nhiếp Vân Tranh quá lớn để bị đánh cho chừa như trẻ con, lại còn không thể hùng hổ tuyên bố cắt đứt tiền sinh hoạt vì anh không phải đám thiếu gia ăn chơi trác táng, sống dựa vào tiền sinh hoạt bố mẹ chu cấp. Bối rối hồi lâu, bà nặng nề lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc u ám.
"Bao lâu rồi?"
Bà mong không quá lâu, Nhiếp lão thái thái vẫn còn chưa chấp nhận nổi việc con trai mình đứt ruột đẻ ra lại là thằng cầm thú dòm ngó trẻ vị thành niên.
Nhiếp Vân Tranh mím môi, chậm rãi đáp:" 5 6 tháng trước."
Nhiếp lão thái thái nhịn không được, giơ chân đạp Nhiếp Vân Tranh một cái rõ đau, anh cau chặt mày, nhưng cũng không than đau mà chỉ tỏ vẻ nhận sai cúi đầu.
Trước mặt mẫu hậu đại nhân, lý do gì đó cứ vứt qua một bên, nhận sai xong rồi tính tiếp. Nhiếp Vân Tranh tạm thời không muốn chuyện này rơi vào tai Nhiếp Kiến Hằng cùng anh cả Nhiếp Vân Ninh.
Hai người đó mà biết được... Sẽ đau đầu lắm.
"Tiểu Tam, mẹ nói...."
"Mẹ!"
Đã nói đừng gọi cái biệt danh đó rồi. Bao nhiêu tuổi rồi còn gọi như vậy.
Nhiếp Vân Tranh ngượng muốn chết. Trong lòng thầm thề, nhất định không thể để Bạch Hoài biết đến cái biệt danh hết nói nổi này, nếu không cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-nha-ben-khong-binh-thuong/2816864/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.