Vân Di cắn cắn cánh môi mỏng, đưa tay lên sờ cổ, vẻ mặt ửng đỏ ngượng ngùng xen lẫn là tia đau thương, buồn bã, im lặng lấy một lúc. Tất cả biểu cảm của cô đều được Vân Thư thu gọn vào trong. Cô bước đến ngồi cạnh Vân Thư, lấy chiếc ghế gần đấy mà ngồi xuống, thuận tiện xoa bóp tay cho bà. Vân Di thủ thỉ, thành thật mà nói, lời nói có chút thỏ thẻ “ Con đúng là cái gì cũng không giấu được nãi nãi ”. “ Nãi nãi, con biết chuyện con sắp kể sẽ khiến cho người tức giận nhưng mong người đừng vì thế mà ngăn cản con ”. Vân Thư nghe Vân Di nói thế, biết là chuyện cô sắp kể cũng không mấy vui vẻ gì. Lát sau đành thở dài, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Vân Di, miễn cưỡng nói “ Nha đầu, nếu con thấy là chuyện quá khó nói, nãi nãi này cũng không phải lão bà quá cố chấp. Ta không ép con ”. Vân Di lắc đầu nhè nhẹ, tay cô vuốt nhẹ bàn tay hơi nhăn nheo của Vân Thư như trấn an bà, sau đó lại tiếp tục công việc xoa bóp cho Vân Thư. Cô nói “ Nãi nãi yên tâm, là con muốn tự nguyện kể cho người nghe ”. “ Thú thực với người, việc con muốn gả cho Phỉ Thiên là vì con.... đã trót yêu chàng ấy từ rất lâu về trước ” Vân Di dừng lại, đưa vạt áo lên che mặt, muốn đem gương mặt tràn đầy vẻ ngượng ngùng giấu đi. “ Từ khi nào ?” Vân Thư vờ như không thấy được vẻ lúng túng xấu hổ của đứa cháu gái nhỏ. Bà hỏi. Cô ngập ngừng trả lời Vân Thư “ Đó là lần con đi vào thành có chút việc công việc mới. Lần đó con vô tình gặp chàng. Phỉ Thiên rất khác với tất cả những người mà còn từng gặp, chàng nho nhã, từ tốn mà lại dịu dàng với tất cả mọi người, không hề kinh miệt một ai, dù đó là già hay trẻ. Cả người chàng đều toát ra khí chất ôn nhuận như ngọc ” Vân Di hào hứng kể. “ Con thích cách Phỉ Thiên nhẹ nhàng tận tình chỉ dạy người khác, say mê cách làm việc chăm chú của chàng, cảm động trước tấm lòng chàng giúp đỡ cho những người hành khất, ngưỡng mộ tài năng hiểu biết rộng lớn của chàng... và con cũng chẳng biết từ khi nào con bị chàng... thu hút ”. Vân Di nói dối không hề chớp mắt, khuôn mặt trước sau như một, đều tỏ vẻ là một cô nương si tình đến phát ngốc. “ Lúc đấy con cũng chưa biết rằng chàng là công tử họ Phỉ nổi danh.Bấy giờ con thật sự rất muốn bước đến bên chàng, cho chàng biết được được sự tồn tại của mình, muốn là người thường xuyên xuất hiện bên chàng ấy”. “ Nãi nãi, nói người không tin nhưng chàng còn cứu con một mạng. Lần đó nếu không nhờ chàng chứng minh sự minh bạch của con, khéo lúc đó con bị bọn tiểu tặc giết chết cũng nên ” thanh âm Vân Di bỗng nâng cao thêm mấy phần nhưng cũng rất nhanh liền hạ xuống. “ Nhưng nãi nãi biết không, khi biết thân phận của Phỉ Thiên… là con không dám tiếp cận chàng. Người ta xuất thân cao quý, danh gia vọng tộc, lại còn là người tài giỏi như thế, nào có để ý đến thôn nữ như con ”. “ Con cũng là tự biết mình không dám trèo cao, người đời mà biết được tình cảm con dành cho Phỉ Thiên nhất định sẽ cười cho con một trận. Thế nên con cũng chỉ biết chôn tình cảm xấu hổ này trong lòng ” Vân Di nói xong vẫn không thể giấu đi được nét bi thương hiện hữu trên gương mặt. Vân Thư hít một hơi rồi thở ra, lẳng lặng vuốt vuốt mái tóc dài mềm mượt của Vân Di. Vẫn là không nghĩ tới đứa cháu của bà lại suy nghĩ nhiều như thế. Nha đầu này thật sự bị dây tơ của ông Tơ bà Nguyệt trói chặt vào người rồi. Chả trách lần này về lại thay đổi nhiều như thế. Thì ra… đứa cháu gái này đã sớm bị cảm xúc chi phối lý trí. Vân Di lẳng lặng quan sát biểu cảm của Vân Thư, cô hơi nheo mắt, xem ra lời nói dối vô căn cứ của Vân Di quá mắt được bà của chủ thể rồi… “ Vậy nên vì trả ơn công cứu mạng nên con mới xin vào làm dâu nhà họ Phỉ cho dù nam nhân đấy đó đã không còn trên dương thế? ” Vân Thư đều đều nói, đỡ lấy chén trà Vân Di vừa rót cho bà mà uống một ngụm nhỏ. Vân Di ngượng ngùng, xót xa mà gật đầu thừa nhận “ Có một khoảng thời gian con do có việc bận nên đã rời kinh thành nên không biết chàng bị bệnh mà mất. Lúc con quay về kinh thành thì đã hay tin hung nhưng cũng chẳng thể nào làm khác được. Thật sự lúc đấy cũng không thể cứu vãn hay làm gì được nữa rồi”. “ Bây giờ khi mất chàng rồi, con mới biết mình đau khổ và ngu xuẩn thế nào. Vừa hay lúc đấy Phỉ gia đang tìm cô nương hợp căn, hợp mệnh để minh hôn với chàng mà vừa hay con lại đáp ứng đủ. Con liền nghĩ, cho dù chàng có mất đi thì con vẫn nợ chàng một mạng ” nói đến đây ánh mắt Vân Di liền dịu xuống, cô mỉm cười thanh thản, hai bàn tay đan vào nhau. “ Cho dù chàng hiện giờ đã không còn, nhưng con vẫn muốn cả kể đến khi con già rồi chết, con sẽ được ở cạnh bên Phỉ Thiên mãi mãi... là đôi phu thê không dời ”. Vân Di ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Thư, cô nắm nắm chặt lấy bàn tay bà, giọng thành khẩn “ Nãi nãi, người sẽ không nỡ lòng nào một tay đánh gãy đôi uyên ương đúng không? Nãi nãi sẽ chúc phúc cho tụi con chứ ?”. Trong giây lát nghe Vân Di nói vậy, Vân Thư không khỏi thoáng kinh hãi khi bắt gặp vẻ mặt si mê của Vân Di. Bà vẫn biết vốn tính cách nha đầu từ xưa đã mạnh mẽ. Chỉ là không ngờ rằng trong việc này... cố chấp của tiểu nha đầu lại lớn đến vậy. Rốt cuộc là người tên Phỉ Thiên kia giỏi giang đến cơ nào, mà biến đứa cháu của bà như bị bỏ bùa mê thuốc lú đến quên cả hiện thực thế này. Thậm chí tính cách cũng bị vặn vẹo biến đổi, đến chính bà cũng suýt nữa không nhận ra được người bà nuôi dưỡng bao lâu nay. Vân Di không biết rằng khi lời cô vừa nói xong, trong không gian liền vang lên tiếng cười quỷ dị nho nhỏ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]