“ Tiểu thư! Tiểu thư có nghe nô tỳ nói không? Người có chỗ nào không ổn ?” Vũ Gia một tay dắt ngựa, tay còn lại kéo lấy ống tay áo Vân Di, thu hút sự chú ý của cô.
“ Ta vẫn đang nghe, ngươi nói tiếp đi ” Vân Di khẽ bóp trán, thở dài.
Sao nàng ta có thể nói nhiều đến như thế? Hai bên tai lão nương sắp bị nàng ta đem đi chọc thủng rồi!
“ Vậy mới nói tiểu thư nên giữ sức khỏe một chút. Tiểu thư xem! Người như thế này, lão gia mà bắt gặp được nhất định sẽ trách Vũ Gia chăm sóc tiểu thư không chu đáo ” Vũ Gia đưa tà áo lên che miệng, đầu hơi cúi xuống, giọng điệu có phần ủy khuất lắm.
Vân Di nhìn Vũ Gia sau đó đảo mắt qua mấy tên thị vệ đi cùng, bị cô bắt gặp đang nhìn lén, tất cả không hẹn mà ngại ngùng chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.
Chậc!
Xem ra hóng hớt xem biến cũng là một thú vui đấy chứ nhỉ?
Một lúc sau bỗng nhoẻn miệng cười. Cô gật đầu, dịu dàng đáp.
“ Là ta đã làm nhà ngươi khổ tâm! Chuyến này về nhất định ta sẽ nhắc khéo phụ thân ta ban thưởng cho ngươi mới được ”.
“ Ấy! Tiểu thư chớ nói thế, như thế có khác nào Vũ Gia đang đòi công người đâu ?” Vũ Gia khẽ lấy khăn nhỏ chấm chấm vào khóe mắt, ra vẻ đáng thương vô hại.
y dô! Thương thế nhỉ?
Đáy mắt Vân Di hiện ý cười, rất nhanh đã biến mất.
“ Vũ Gia đừng nói thế, ta biết ơn người còn không hết, nỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731741/chuong-209.html