Sau khi thỉnh an về, Vân Di liền cho Vũ Gia lui ra ngoài. Còn mình thì thảnh thơi, thoải mái mà ôm con mèo Tiểu Hắc nhỏ vào lòng để cưng nựng.
“ Cục cưng, tôi nghĩ rằng cưng sẽ không tiện ra khỏi không gian hệ thống chứ nhỉ ?” Vân Di yêu chiều mà nhéo nhéo cái tai mèo của Tiểu Hắc. Thậm chí còn không quên vuốt vuốt bộ lông đen mềm mại kia thêm mấy lượt.
Tiểu Hắc rùng người lấy một cái, nơi nào tay Vân Di động đến là nơi đấy lông mèo dựng ngược cả lên. Miệng không nhịn được mà “ gừ gừ ’’ mấy tiếng
Con mèo nhỏ không can tâm tình nguyện, liền lấy bàn chân mèo cào nhẹ vào người Vân Di mấy cái như lời cảnh cáo. Nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn miễn cường nằm im để chiều theo sở thích của Vân Di.
“ Thật ra lúc ấy có nam chính ở đó nên tôi không tiện ra được. Còn hiện tại Phỉ Thiên và đám tay sai không ở đây nên tôi mới hiện ra ngoài với kí chủ được ’’ nó lý giải.
Tiểu Hắc suy ngẫm.
Thật ra nam chính của thế giới này hơi khác biệt với nam chính ở thế giới khác. Phỉ Thiên có thể ở dạng linh hồn, gần mức như kí chủ và Tiểu Hắc. Vậy nên cũng khá phiền phức khi mà phải giấu kĩ sự hiện diện của bản thân nó đi.
Tiểu Hắc hừ lạnh, nó đoán chắc rằng lúc máy tính chủ đang vô cùng đắc ý khi đã cho nó vào một trường hợp khó nhằn như vậy.
Nếu đã muốn tính kế chơi nó đến mức như vậy thì Tiểu Hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731732/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.