" Kí chủ! Cô có cần tôi đưa bản đồ khu nghiên cứu này không ?" Tiểu Hắc bay lơ lửng trên đầu Vân Di, chớp chớp mắt mèo nhìn cô. Rất ngoan ngoãn gợi ý giúp đỡ Vân Di.
Cô khẽ cắn môi, nuốt vài ngụm nước bọt, mắt nhìn Tiểu Hắc không dời.
Chậc! Nếu không phải vì đang làm nhiệm vụ, lão nương nhất định sẽ đến mà yêu thương bé cưng hết mức có thể.
Tiểu Hắc "..." kí chủ, cô đừng tưởng là tôi không đọc được suy nghĩ đen tối gì trong đầu cô đấy nhé!
Vân Di cười cười, dời mắt khỏi Tiểu Hắc, tùy tiện phẩy phẩy tay " Không cần, tôi nắm rất rõ địa hình ở đây rồi nên mấy việc đấy tôi có thể tự lo liệu được. Lát nữa sẽ việc tôi nhờ đến bé cưng đấy ".
Nói xong, Vân Di nhanh nhẹn ngồi xuống, lúi húi lục lọi gì đó trong chiếc túi nhỏ mà cô đeo bên hông. Vừa làm, không khỏi khiến Vân Di nghĩ một số thứ linh tinh.
Không biết là cô quá nhạy cảm hay lâu ngày không gặp được bé cưng, mà Vân Di cảm thấy hệ thống nhỏ của mình có thái độ và ứng xử đối với cô có chút kỳ cục.
Vân Di khịt khịt mũi, lắc đầu mấy cái, tiếp tục đẩy nhanh việc mang đạo cụ ra.
Chắc là cô quá đa nghi rồi...
Thấy Vân Di vậy, Tiểu Hắc biết rõ, kí chủ đã có chút hoài nghi với tính cách thay đổi của nó, chẳng qua là cô ấy không nói.
Biết sao bây giờ, đến chính nó cũng không ngờ tính cách của mình mà tâm tư đặt lên kí chủ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731711/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.