Tiếng lọc cọc của quạt trần kêu lên khe khẽ, đều đều khiến người nghe vô cùng buồn ngủ. Chút gió thổi từ ngoài vào phòng không tài nào xua tan được cái oi bức của mùa hạ.
Vân Di lười biếng ngáp dài mấy cái, nằm bắt chân chữ ngũ mà nhìn trần nhà, mắt lim dim buồn ngủ. Hoàn toàn chẳng giữ chút hình tượng thanh cao, nghiêm nghị như thường ngày của mình chút nào cả.
" Em chắc em ở đây sẽ ổn chứ? Mấy hôm nay em toàn kiếm lý do để xuống đây thôi. Không sợ thượng tá sẽ phạt sao ?".
Tịnh Kỳ thu dọn chút sách vở trên bàn làm việc làm cho thật ngăn nắp. Cô ngoái người lại nhìn Vân Di đang nằm thư giãn trên giường bệnh, điệu bộ lại cực kì thoải mái hưởng thụ, đến nỗi cô quá quen thuộc hình ảnh này, không còn giật mình như buổi đầu tiên.
Tịnh Kỳ chỉ biết cười mà lắc đầu.
Dạo gần đây cô bé này toàn lấy lý do người đau nhức, ốm mà trốn xuống đây để ngủ nướng hoặc ở đây nghịch điện thoại, để đến hết giờ mới bỏ về.
Ấy thế mà nghe người trong quân khu nói thành tích của Vân Di lại vẫn tốt như vậy. Tịnh Kỳ còn mấy lần tận mắt bắt gặp Vân Di đang tham gia luyện tập, làm cô thật thán phục mà.
Vân Di xoay người sang hướng Tịnh Kỳ, cô đưa tay lên chống cằm, bĩu môi, mặt không tình nguyện " Ý chị là muốn đuổi em đi à ?".
" Chị đâu có ý đó. Chỉ sợ em sẽ bị thượng úy khiển trách thôi " Tịnh Kỳ bật cười " Tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731706/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.