Không mấy bận tâm đến gương mặt đen xì như đáy nồi của Vân Di, Khương Mục nói đôi lời với lính gác cổng, xong rồi quay sang nhìn cô. Anh ra lệnh.
" Đi theo tôi ".
Cô dẩu môi, cắn răng, nắm chặt tay cầm vali, kéo đống đồ, ngoan ngoãn bước theo sau.
Khương Mục thấy vậy, cũng quay gót, dẫn đường cho Vân Di.
Trên đường đi, anh vừa đi vừa nói " Tôi là thượng tá binh chủng đặc công, từ giờ cô sẽ thuộc lính của tôi và dưới sự giám sát của tôi ".
" Thiếu tướng Vân Phùng đặc biệt dặn dò về cô, nên tôi nói trước một điều... " nói đến đoạn, Khương Mục quay lại nhìn chằm chằm vào Vân Di, lạnh lùng nói " Tôi không cần biết ngoài kia cô có bao nhiêu tài giỏi, được cưng chiều như thế nào. Đã vào trong này, dù là con của tổng thống cũng phải tuân theo lệnh của tôi. Quân lệnh như sơn, cứ thế mà tiến hành ".
" Đã rõ thưa chỉ huy " Vân Di gật đầu, nghe rất chăm chú, không có nửa điểm phản kháng, thậm chí còn đứng nghiêm chỉnh tiếp lệnh xong cười toe toét với Khương Mục.
Dưới góc nhìn của Vân Di, cô thấy mày Khương Mục khẽ nhăn lại.
Anh không bộc lộ cảm xúc gì, quay người bước đi, tiếp tục nói " Theo quy định ở đây, đối với quân nhân không được phép nhuộm tóc. Nam tóc phải ngắn ba phân, nữ không cần cắt tóc nhưng phải gọn gàng " anh liếc mái tóc đỏ rực của Vân Di " Tôi muốn cô lập tức nhuộm ngay tóc của mình. Hơn nữa, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731683/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.