🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không mấy bận tâm đến gương mặt đen xì như đáy nồi của Vân Di, Khương Mục nói đôi lời với lính gác cổng, xong rồi quay sang nhìn cô. Anh ra lệnh.
" Đi theo tôi ".
Cô dẩu môi, cắn răng, nắm chặt tay cầm vali, kéo đống đồ, ngoan ngoãn bước theo sau.
Khương Mục thấy vậy, cũng quay gót, dẫn đường cho Vân Di.
Trên đường đi, anh vừa đi vừa nói " Tôi là thượng tá binh chủng đặc công, từ giờ cô sẽ thuộc lính của tôi và dưới sự giám sát của tôi ".
" Thiếu tướng Vân Phùng đặc biệt dặn dò về cô, nên tôi nói trước một điều... " nói đến đoạn, Khương Mục quay lại nhìn chằm chằm vào Vân Di, lạnh lùng nói " Tôi không cần biết ngoài kia cô có bao nhiêu tài giỏi, được cưng chiều như thế nào. Đã vào trong này, dù là con của tổng thống cũng phải tuân theo lệnh của tôi. Quân lệnh như sơn, cứ thế mà tiến hành ".
" Đã rõ thưa chỉ huy " Vân Di gật đầu, nghe rất chăm chú, không có nửa điểm phản kháng, thậm chí còn đứng nghiêm chỉnh tiếp lệnh xong cười toe toét với Khương Mục.
Dưới góc nhìn của Vân Di, cô thấy mày Khương Mục khẽ nhăn lại.
Anh không bộc lộ cảm xúc gì, quay người bước đi, tiếp tục nói " Theo quy định ở đây, đối với quân nhân không được phép nhuộm tóc. Nam tóc phải ngắn ba phân, nữ không cần cắt tóc nhưng phải gọn gàng " anh liếc mái tóc đỏ rực của Vân Di " Tôi muốn cô lập tức nhuộm ngay tóc của mình. Hơn nữa, tôi không muốn nữ trang điểm son phấn quá đậm, nếu vi phạm tự giác mà chịu phạt ".
Việc mà cô vẫn giữ lớp trang điểm và ăn mặc hay kiểu tóc như thế này, thực chất là Vân Di không muốn phá lập trình tính cách của chủ thể mà hệ thống đã đề ra. Để tránh bị lệch lạc quá nhiều trong quá trình công lược nam chính, để thế giới này không bị thay đổi gì.
Đấy gọi là đạo đức nghề nghiệp có được không. Hừ!
Vân Di vẫn cười hết sức khả ái, chỉ im lặng mà tiếp thu, ra chiều mình đã hiểu.
Có trời mới biết ngoài mặt cô vui vẻ nhưng bên trong cô thật sự muốn chà đạp gã này ra bã đến mức thế nào.
Miệng cô vì anh ta mà sắp cười đến liệt cơ luôn rồi, cứ đà này chắc phải chỉnh lại cơ hàm mất.
Hừ! Một tên đàn ông lắm chuyện. Lão nương đặc biệt ghét mấy nam nhân tính như thế này.
Thật muốn nhảy lên, cắt nát cái cuống họng lắm lời kia.
Tiểu Hắc ở trong không gian, buồn phiền lắc đầu ngoay ngoảy "..." kí chủ mình thật hung dữ...
Vân Di được Khương Mục dẫn đi đến khu ở tập thể cho quân nhân ở. Khuôn viên khu nhà ở dành cho quân nhân khá rộng và ngăn nắp. Nhìn đâu cũng cảm thấy thoáng mát và sạch sẽ.
Vân Di theo chỉ định của Khương Mục, cô được một nữ sĩ quan dẫn về phòng của mình. Phòng của cô tính cả Vân Di là hai người ở, người bạn cùng phòng với cô hiện tại đang đi làm nhiệm vụ nên chưa thể về được, vì vậy hiện giờ cái phòng này đang chỉ có mình cô ở.
Vân Di được phép của Khương Mục nghỉ hết một ngày để hoàn thành công việc riêng của mình. Cô dành hết một buổi để thu dọn đồ đạc cá nhân của mình để sắp xếp cẩn thận. Sau đó bắt xe đến một tiệm làm tóc gần nhất đấy, nhuộm lại quả đầu đỏ rực như lửa của chủ thể.
Làm xong mọi việc cũng đã là tối muộn, Vân Di cảm thấy sức lực của mình đều bị hút cạn sạch.
Mà lại nói, phải cảm ơn ông bố có tâm của chủ thể đã giúp cô không ít trong lần này.
Do lần này Vân Di không giống chủ thể phản kháng dữ dội khi bị Vân Phùng đẩy đi tham gia huấn luyện quân sự như trong nguyên tác. Nên mọi việc đối với cô được xử lí khá gọn nhẹ và êm đềm hơn. Thậm chí cô cảm nhận bố chủ thể với thái độ lần đấy của cô cũng gọi là khá ưng ý đi, tạo nước đi thuận lợi cho Vân Di.
Vân Phùng đã điều lệnh trực tiếp xin cho cô gái cưng vào ngay quân khu của lính đặc chủng đang phục vụ cho nhà nước. Thế nên cô không cần phải đi học để lấy bằng cấp giống như cấp bậc đại học , giống những người bạn đồng trang lứa. Mà được sự huấn luyện riêng biệt từ thượng tá hay nói chính xác hơn Khương Mục sẽ trực tiếp đào tạo cô.
Một bước tiếp cận nam chính hoàn hảo.
Vân Di thẫn thờ nhìn lên trần nhà,mí mắt đã nặng trĩu vì buồn ngủ rồi mà cô vẫn cố lẩm nhẩm tính toán thêm một lượt về kế hoạch vạch sẵn ra.
Tính ra thời gian nữ chính báo thù xong xuôi tất tần tật là tầm nửa năm, đến lúc ấy xong hết mọi việc Tịnh Kỳ sẽ tiếp bước con đường là trả lại ân nhân đời cũ của mình chính là Khương Mục. Đoán sơ sơ ra là Tịnh Kỳ dần thành công trong việc chiếm giữ lấy trái tim nam chính và cùng Khương Mục trải qua mọi sóng gió với nhau, cộng thêm nam chính nảy sinh tình cảm, tất cả gói vẹn hết hơn một năm.
Vân Di ngán ngẩm thở dài, nữ chính trọng sinh trở lại so với hôm cô gặp ở tuần trước thì cũng thấm thoát gần một tháng trôi qua rồi. Theo cốt truyện, mọi việc đối với nữ chính đều diễn ra vô cùng đúng quỹ đạo và tốt đẹp. Chẳng mấy chốc nữ chính sẽ nhanh xuất hiện thôi.
Thôi! Cô mặc kệ đấy, giờ lão nương buồn ngủ rồi. Phải ngủ cái đã.
Thời gian còn dài tiếp xúc với nam chính còn dài, lão nương cũng không vội. Chuyện gì cũng đến rồi cũng sẽ đến, mọi việc... để mai tính tiếp.
Nghĩ rồi, Vân Di mỉm cười, lười biếng đứng dậy tắt điện, rồi lao vút một cái lên giường. Gương mặt cực kì thỏa mãn dần dần chìm sâu vào giấc ngủ. Để mặc chàng quản gia quan sát cô qua màn hình hệ thống từ nãy giờ, lẳng lặng muộn phiền.
Tiểu Hắc tắt màn hình đi, ngón tay thon dài từ từ trượt dần khỏi màn hình không gian hệ thống. Tiểu Hắc ngả lưng vào thành ghế, đôi chân theo thói quen mà bắt chéo lại với nhau, hai bàn tay đan chặt lại, đôi mắt xanh nhìn vô định, hơi thở có chút nặng nề. Trong lòng thoáng suy tư.
Kí chủ, sao cứ cảm thấy lần này cô ấy có phần nghiêm túc hơn mấy thế giới cũ. Thật sự... làm nó có phần khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.