" Cô nương, đến nơi rồi. Còn không mau dậy " Vân Quân lay lay người Vân Di, khiến cô mơ màng tỉnh dậy.
" Đã đến nơi rồi sao ?" Vân Di dụi dụi mắt, che miệng ngáp dài, giọng nói có phần ngáy ngủ.
" Chứ em còn định ngủ đến bao giờ? Người đâu mà ngủ say như chết " Vân Quân lắc đầu, bĩu môi. Mở cửa xe, bước xuống tiến dần ra sau xe, lấy đồ của Vân Di trong xe cho ra ngoài .
Vân Di vươn vai cho thanh tỉnh, rồi mới theo chân Vân Quân ra ngoài. Nhanh phụ giúp Vân Quân một tay.
Cô và anh trai khởi hành đi từ sáng sớm, bắt đầu đi từ thành thị đến tận vùng nông thôn, nơi quân khu đang chiếm đóng. Mặc dù đi từ khá là sớm nhưng hai anh em đến nơi cũng đã gần giờ trưa.
Vân Di kéo vali ra khỏi cốp xe ô tô, cô ngó ngang ngó dọc khung cảnh trước mắt, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ. Điều quan trọng là cô thấy nơi này cực kì giống... nhà tù bị biệt giam. Liếc đâu cũng không thấy có lối thoát.
Ái chà! Một khu quân sự biệt lập cơ à? Cũng hay ho đấy chứ, làm cô tự dưng nhớ đến mấy khung cảnh ở thế giới cũ cô từng trải.
Tuy thế xung quanh đây toàn bộ là cây cỏ bao bọc nên không khí có phần trong lành, ngấm mùi hương của hoa cỏ khiến phần nào làm người khác vô cùng dễ chịu, yên bình.
Vân Di không tự chủ mà tham lam hít lấy một hơi căng đầy, cả người đều cảm thấy thư thái, tỉnh táo con người.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731682/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.