Nghe xong nhiệm vụ được giao, mặt Vân Di liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến, cô cúi đầu đưa tay bóp nhẹ hai bên thái dương, trên trán từ lúc nào đã hiện lên không biết bao nhiêu gân xanh. Cổ họng nghẹn ứ, không tài nào nuốt trôi được.
Vân Di "...(╯ಠ_ಠ)╯︵ ┳━┳...".
Fuck Your Mother! Cái nhiệm phụ tuyến thứ hai như đang tát thẳng vào mặt cô vậy. Hệ thống giao nhiệm vụ như beep.
Tiểu Hắc "...(ಥ﹏ಥ)...".
Nhìn mặt đen như đáy xoong của Vân Di, Tiểu Hắc rất biết thức thời định lui về hệ thống để lánh nạn.
Có ngu mới ở lại. Mỗi lần nhận được nhiệm vụ phụ tuyến là y rằng kí chủ nhà mình sẽ nổi điên, coi tấm thân đáng thương này làm bao cát mà hả giận. Nhiệm vụ đều là do máy tính tổng ấn định ở mỗi thế giới, đâu phải lỗi của nó đâu.
Hic! Thật oan ức quá mà!
Vân Di lúc nào cũng nhanh hơn Tiểu Hắc một bước, cô tóm sống kẻ nào đó đang định tẩu thoát.
Vân Di cuối cùng cũng không nhịn được, sấn tới kéo hai má Tiểu Hắc mặc cho bé shota la oai oái, ra sức nghiến răng, gằn giọng hỏi tội " Bé cưng, tôi cần một lời giải thích cho cho nhiệm vụ phụ tuyến số hai ".
Nhiệm vụ chính và nhiệm vụ cho nam chính thoát khỏi cái chết bi thảm thì khỏi phải bàn cãi làm gì, vì nó đơn giản là nhiệm vụ mà cô phải thực hiện từ trước đến giờ rồi.
Nhưng cái nhiệm vụ thứ hai... Là cái quái gì, tìm kiếm hạnh phúc cho nữ chính? Đùa cô à?
Thôi nào! Cô không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731679/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.