" Thôi, anh đừng tức giận làm gì? Cô ta không biết hối lỗi đâu. Dù sao người ta cũng có hẳn cái chống lưng vĩ đại đằng sau. Sau cũng giống như mấy lần trước, sẽ lại được miễn tội hoàn toàn. Sĩ quan quèn như anh với tôi đừng đương đầu làm gì, kẻo lại tự lấy dao chặt tay " thấy tình hình có vẻ ngày càng ngột ngạt hơn, Việt Bân đành phải tiến đến chỗ Sơn Thiết, vỗ vai thì thầm nói. Cố gắng hạ hỏa người đang đầy nột bụng lửa giận.
" Anh xử cho có lấy lệ thôi, người nhà cô ta cũng sắp đến rồi. Nhanh! Lát tôi với anh đi nhậu một bữa ra trò ".
Sơn Thiết càng nghe càng không lọt tai, ông ta khẽ cau mày lại. Chỉ vì cô ta là con nhà quan thì có quyền không bị xử phạt sao? Vô lý!
" Cậu đừng có can thiệp vào, việc này cứ để mặc tôi " Sơn Thiết gặt phắt lời nói của Việt Bân sang một bên, quay đầu lại nhìn Vân Di rồi nói " Vân Di, tôi không muốn nhắc lại nhiều lần đâu. Cô còn không nhận tội của mình ?".
Vân Di không nhịn nổi mà tặc lưỡi hai cái. Ông chú này... thật cố chấp mà.
" Chú đã nói thế, tôi hỏi chú, vì cớ gì chú cứ bắt tôi nhất định phải nhận tội. Đấy đâu phải lỗi của tôi " Vân Di lười biếng lấy tay chống cằm, đưa ánh mắt nhàn nhạt sang Sơn Thiết.
" Cô còn dám cãi lý với tôi. Cô đánh con nhà người ta như thế kia, còn cố ý nói mình không làm gì sai " Sơn Thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731677/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.