Tịnh Kỳ nhăn mày, xoa mí mắt, từ từ mở ngồi dậy, cô đảo con ngươi xung quanh.
Nơi này là đâu?
Đến lúc tầm nhìn trở nên rõ rồi, cô không nhịn được mà há to miệng, ngạc nhiên hết mức.
Thật ư! Cô còn sống? Đây chẳng phải phòng cô sao? Không phải là mơ chứ?
Cô... rõ ràng đã chết rồi mà?
Tịnh Kỳ vội vàng lấy chiếc điện thoại mở màn hình. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên màn hình, tay không tự chủ mà cũng run run theo.
Cô nhanh nhẹn lau giọt nước mắt đang đọng trên khóe mi, gắng gượng vực dậy tinh thần.
Cảm ơn trời đất, thật sự cảm ơn lão thiên đã cho cô một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Cô được sống rồi, được hồi sinh rồi. Mọi chuyện tồi tệ ấy vẫn chưa xảy ra. Có lẽ đây là điều may mắn mà Tịnh Kỳ nhận được trong cuộc đời đầy bi thảm của cô.
Lần này, tôi nhất định sẽ cho các người phải trả giá cho những hành khốn nạn của mấy người. Hãy cứ chống mắt lên mà xem, Tịnh Kỳ tôi sẽ cho các người nếm đủ......
" Quý cô à! Đây rốt cuộc là lần bao nhiêu tôi lại gặp cô trong hoàn cảnh này rồi! Cô đúng là ngựa quen đường cũ, mãi không chừa. Hại con người ta đến nỗi thân tàn ma dại thế này".
Vân Di nhăn mày, vì giọng nói phát không ngừng bên tai mà chớp mắt tỉnh dậy.
CMN!
Sao cô vừa mới tiến vào mà đã có người lải nhải, oang oang bên tai cô không ngừng đến khó chịu như vậy. Chưa kể đến khắp mấy kẻ xì xào, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731676/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.