Cả đám lấm lét, cũng không dám thể hiện gì trước thái độ không mấy thiện cảm của Tần Mặc. Chỉ biết đưa ánh nhìn kỳ vọng vào người mà họ cho là giỏi thương lượng nhất.
Cũng chẳng trách họ lại lo lắng, hoang mang như vậy. Trong cái thế giới đâu đâu cũng rình rập nguy hiểm thì rất cần một người đủ mạnh có thể chèo chống, làm bia đỡ đạn để cứu giúp họ.
Mà... người thanh niên trước mặt chính là một kẻ không tầm thường. Này! Tuyệt đối đừng bao giờ để vẻ ngoài thư sinh cao gầy của anh ta đánh lừa. Cứ thử nhìn cảnh anh ta đập chết hết ngần đấy đàn zombie này đến đàn zombie nọ thử xem. Đảm bảo những lời khen về vẻ ngoài hảo soái và có phần giống tiểu bạch kiểm sẽ nuốt gọn vào trong bụng, nửa lời cũng chẳng dám thốt ra.
Không những thế, chỉ cần một liếc thoáng qua cũng có thể thấy bộ quần áo đang mặc trên người của anh ta chẳng thèm dính lấy nổi một hạt bụi bẩn. So sánh với bộ dạng tàn tạ của họ hiện giờ thì... quả thực giống như hai thái cực đối lập nhau vậy! Trực giác của bọn họ mách bảo rằng... người này chính là đùi vàng to cỡ hiếm. Đi theo đảm bảo sẽ không lo miếng cơm manh áo mặc. Nhất định họ sẽ không ôm chặt lấy, quyết không buông.
Đợi mãi không thấy Tần Mặc trả lời, chỉ một mực đứng im xỏ tay vào túi áo, thờ ơ mà nhìn bọn họ không thèm nói lấy một câu. Lâm Bằng trong lòng bấm bụng sốt ruột không thôi, ông ta cuối cùng đành mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731659/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.