Tần Mặc đặt Vân Di đang bất tỉnh nhân sự không còn chút ý thức nào nữa lên bàn thí nghiệm của mình. Anh xem qua tình trạng của cô, ánh mắt Tần Mặc tối dần, ẩn ẩn sâu bên trong chính là sự tức giận hừng hừng đang nổi lên như bão. Trên trán nổi đầy những gân xanh, miệng lầm bẩm chửi, tức tối đá mấy đồ vật gần đấy. Tần Mặc nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ, thuốc để tiến hành phẫu thuật cho cô.
Vân Di, tôi nói cho cô biết. Cô còn chưa trả hết đủ những gì đã phản bội tôi, tôi không có ý định thả cô đi dễ dàng vậy đâu. Cô có trốn xuống âm phủ, Tần Mặc tôi nhất định sẽ lôi cô về. Vân Di... không có sự cho phép của tôi, cô tuyệt đối không được chết.
Sau hơn một ngày phẫu thuật không nghỉ, tạm thời anh mới cướp được tính mạng cô ra khỏi tay tử thần. Khâu nốt vết mổ trên người cô, Tần Mặc thuần thục băng bó lại. Anh thở dài một hơi đầy mệt mỏi, tháo kính ra, Tần Mặc xoa xoa mí mắt đang mỏi nhức của mình. Ngồi tạm vào chiếc ghế gần đấy, tần ngẩn nhìn người con gái giống như an tĩnh ngủ kia, không rời mắt, trong đầu chẳng biết đang suy nghĩ gì, đến lúc mệt thiếp đi lúc nào không hay.
Tiểu Hắc từ trong không gian hiện ra, liếc Tần Mặc ở xa, con ngươi màu xanh dương lóe lên tia ghét bỏ. Nó quay đầu, bước chậm về phía Vân Di. Nhìn tình trạng của cô hiện giờ toàn thân thể toàn vết tím đen trên người, đã Tần Mặc băng bó cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731644/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.