Vân Di thở hộc hộc đầy khó khăn, máu đỏ thẫm từ phía lưng cô đang không ngừng chảy, ướt đẫm chiếc áo cô đang mặc. Đầu óc càng ngày càng năng trĩu, tầm nhìn dần cũng bị nhòe đi. Thân thể hiện tại đang chịu khá nhiều vết thương, nội tạng bên trong dập nát sáu bảy phần, xương xườn bên trai lẫn phải, tính ra cũng bị gãy mất vài cái. Chưa kể đên vết thương trên lưng đang bị ăn mòn dần do có độc từ móc vuốt của con nhện kia. Cứ kéo dài tình hình thế này, e không phải là cứ kéo dài thời gian này không phải cách hay.
Con zombie nhận 0thấy cơ hội đang nghiêng về phía mình, nó xông lên hung hãn nhằm vào phía hai người. Vân Di nén đau đớn, ôm chặt lấy Tần Mặc, bay ra chỗ khác tránh được đòn tấn công trực diện của nó. Kéo Tần Mặc vào góc khuất tránh ánh mắt của con zombie.
Tần Mặc cứ thể ngẩn người, ngốc lăng một chỗ không thốt nên lời. Hình ảnh của Vân Di lao đến cứu anh lẫn xúc cảm khi mà cô chạm vào ngươi anh mà Tần Mạc cảm nhận được, khiến cho tâm trạng của Tần Mặc khẽ dao động. Đến cuối cùng, anh cũng không tài nào hiểu nổi, cô tự dưng lại có hành động liều lĩnh như thế. Chẳng phải cô ta căm ghét anh lắm sao? Đúng ra, cô ta phải mong anh chết đi mới phải.
" Ngao...ngao " anh không bị thương gì chứ!
Do ngôn ngữ bị bất đồng, Vân Di chỉ có thể truyền đạt ý mình bằng ánh mắt, mong nam chính có thể hiểu ý nói của cô được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731643/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.