Quạt trần cứ quay đều đều, lọc cọc phát ra tiếng khiến người khác vô cùng buồn ngủ. Vân Di bước đi bước lại, hay tay chắp đằng sau, gương mặt nghiêm túc quan sát mấy người tù nhân kia lắp rắp đồ điện, trong thâm tâm không ngừng kêu gào vì bụng đang réo lên biểu tình. Nói thẳng ra là mấy người ở đây đang phải làm việc để trả công cho chính chỗ ăn, ở của họ. Đâu ai cho không ai cái gì bao giờ. Tiện thể kiếm chút vốn cho quản giáo. " Chán sao?" Giản Ngôn cười phát ra tiếng, nhìn thấy có người đang lườm hắn không có chút thiện cảm nào. " Chán? Trông tôi giống vậy lắm hả? " Vân Di phối hợp với Giản Ngôn nhếch miệng cười lạnh một cái. " Ừm, mặt cô hiện hết lên kìa, có muốn đến lắp đồ với tôi không? " Giản Ngôn cười, chân tự động gác lên bàn, trông rất ung dung, mặt cực kì gợi đòn. Mái tóc được vuốt lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của hắn. " Mau làm việc đi, nghiêm túc vào cho tôi " Vân Di lười biếng đối đáp, trực tiếp mang doi ra đe dọa. " Ha ha, tôi làm là được chứ gì? Đừng nóng " Thấy con nhím nhỏ bắt đầu dựng gai lên, Giản Ngôn nhún vai, chau môi, chăm chỉ ngồi làm việc, một mực rất nghe lời. Mọi người trong phòng "..." Nhờ Tiểu Hắc thông báo ngầm cho cô. Vân Di mới biết được rằng, sau một tuần trôi qua, Giản Ngôn chính thức làm đại Boss trong ngục lao. Tất cả phạm nhân ở đây đều quy phục hắn, điều Gian Ngôn nói chính lệnh trời ban. Tuy nhiên... tất cả điều ngấm ngầm theo lệnh Giản Ngôn đều không được thông báo cho ra ngoài. " Vân Di, đến giờ thay ca rồi, cô mau đi nghỉ đi " Trường Thanh vẫy tay với cô. Khi Vân Di đến nói nhỏ với cô, hết sức trượng nghĩa, vỗ vai Vân Di. " Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi." Vân Di trao lại tấm thẻ mở cửa cho Trường Thanh, tiếp đấy nở một nụ cười đầy cảm kích. Trường Thanh đắc ý, lắc đầu, liên miệng nói " Không có gì, đừng khách khí " bước nhanh vào trong. Ha ha, đám người đồng nghiệp sẽ ghen tị với anh cho mà xem, nữ hoa khôi cai ngục lạnh lùng thân mật với anh nhất....ha ha... chẳng mấy chốc cô ta sẽ yêu mình đến tiều tụy, khiến đám người kia tức đến đỏ mắt cho mà xem. Một khắc Vân Di đi, ý cười của Giản Ngôn dần thu lại, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh chiếu lên Trường Thanh. Hắn ném luôn mấy thứ đồ linh tinh đang cầm. Đôi chân thoải mái vắt vẻo, bắt chéo nhau gác trên bàn làm việc, vẻ mặt bất cần đời hướng phía anh ta, thái độ thể hiện rõ khiêu khích. Trường Thanh "..." tôi không nhìn thấy gì hết. Vân Di bước về căn phòng nhỏ của mình, thở dài một lượt. Cởi nhanh bộ y phục, thay bộ quần áo dễ chịu nhất. Mới gọi Tiểu Hắc ra. " Kí chủ, cô vẫn còn mệt hả? " Tiểu Hắc ngoan ngoãn bước lại gần Vân Di. " Không, tôi hơi đói một chút. Cậu xem hộ tôi qua một tuần, hảo cảm của Giản Ngôn dành cho tôi thế nào?" Cô tính nhẩm số lần cô gặp được Giản Ngôn, chắc ước chừng trừ ngoài giờ ăn cơm, đi ngủ của phạm nhân thì hầu như lúc nào hai người đều gặp nhau. Để thuận tiện cho việc công lược, Vân Di đã thay đổi hết ca trực ở các dãy nhà khác tập trung mỗi dãy của Giản Ngôn. " Độ hảo cảm mà nam chính dành cho cô, tính từ mức độ không thì mới nhích lên một chút. Chính là cảm thấy cô rất thú vị " Tiểu Hắc từ tốn, đưa đôi nhìn cô, một lòng thương cảm. Vân Di "..." giật giật cơ miệng, bật ngón tay giữa, Fuck Your Mother, thú vị cái con khỉ, Vân Di phẫn nộ không thôi, gương mặt cực kì muốn đánh người. Tiểu Hắc "..." Dạo này kí chủ của mình có vẻ hư. Sao một hồi phá phách, Vân Di trầm ổn hít thở trở lại, thôi...không sao. Một chút hảo cảm nhỏ trong một tuần như thế cũng gọi có chút tiến bộ, còn hơn là không suy chuyển lấy một chút. Đều quan trọng nhất bây giờ là cô phải kiếm cái gì đó bỏ bụng thì mới có sức được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]