Giản Ngôn vui vẻ kể chuyện hắn ta nghịch ngợm phần mền chính phủ như thế nào, hay nói trong đấy có những bí mật gì.
" Không sợ tôi tố giác anh hả?" Vân Di không mặn không nhạt đáp.
" Tôi không cản " Giản Ngôn nhún vai, dơ tay như đấy là điều hiển nhiên " Cô thích là được " nói rồi quay sang Vân Di cười thích thú nhìn cô " Đành nào cũng ở tù rồi, vài năm nữa cũng chả nhằm nhò gì với tôi " hai bàn tay của hắn đan vào nhau, dựa cả người vào tường, trông rất thoải mái.
Vân Di hừ lạnh, không thèm đáp, quay đi.
" Tôi biết là cô sẽ chẳng thèm để ý mà " hắn nhìn thấy vậy, phì cười.
Mấy chốc vang lên tiếng chuông báo đến giờ trở về phòng giam, Giản Ngôn dừng mấy câu chuyện mình kể dở với Vân Di, đứng dậy phủi bụi " Cũng đến giờ tôi phải đi về phòng giam rồi, tạm biệt cô "
Vân Di phất tay, không thèm đoái hoài đến. Dù sao, cũng đến hết giờ cô canh gác rồi, nên đi nghỉ thôi...
Ở một góc khuất nào đó, từng ngụm máu cứ vậy phun ra, mặt mũi nhìn nhận ra không nổi, tiếng đánh vang lên không dứt, mãnh mẽ, vô cùng tàn nhẫn. Tiếng rên rỉ to nhỏ hoàn lẫn vào nhau. Giản Ngôn mỉn cười, ghét bỏ lấy một cái áo gần đấy lau máu trên tay. Thật bẩn, tùy tiện ném đi. Hắn ngồi xụp xuống, tóm lấy tóc của gã mà hắn vừa đánh xong, hơi thở tỏa ra nguy hiểm, giọng nói sắc bén cảnh cáo, đảo mắt xung quanh.
" Chúng mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731576/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.