Kì Lân thú mở mắt ra, đôi mắt trừng lớn bỗng đối diện với một đôi mắt chăm chú. Nó hoảng sợ rên lên một tiếng, muốn lui lại, Tiếu Mạn Sinh đã nhanh hơn một bước, đưa một tay lên chạm vào vùng lông mềm dưới mắt nó, than khẽ:
- Vừa nãy ta đâm ngươi... Rất đau phải không? Kì Lân thú trời sinh có khả năng chữa lành rất mạnh, không những có thể chữa trị cho người khác mà còn có thể tái sinh, dù cho có bị ăn đến cả người không còn nơi nào nguyên vẹn thì từ khung xương vẫn có thể mọc ra da thịt. Nó ở nơi này đã rất lâu rồi, nhiệm vụ của nó là trấn giữ cho thú biến dị trong khu rừng không chạy ra ngoài tàn sát người thường. Lúc đầu, có vô số mãnh thú đến cắn xé, Kì Lân thú không hề đánh trả, chỉ khi có thú biến dị muốn chạy ra khỏi rừng, nó mới trấn áp. Sở dĩ vừa rồi nó tấn công cô vì cô đang nằm ngay cạnh một cái vực sâu, bên trân chỉ có một tầng đất mỏng che lại, thật ra bên dưới lại là vực sâu vạn trượng, nham thạch nóng bỏng. Bởi một cái vỗ của Kì Lân thú mà lớp đất vỡ ra, rơi xuống dưới vực, để cho Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy rõ. Tiếu Mạn Sinh biết được cảm giác chết đi thật sự rất khó chịu. Cô bị đẩy xuống vực một lần, cảm giác đã như muốn phát điên, vậy mà Kì Lân thú phải chịu biết bao lần chết đi sống lại, dày vò so với chết thật sự còn đáng sợ hơn. Tiếu Mạn Sinh dùng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-luan-1001-cach-chet-cua-nu-phu/4057158/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.