Thế giới cứ như vậy, bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi chuyển động đều biến mất.
Ta hoang mang ngồi thụp trên đài, bên cạnh là một thi thể nữ nhân đã lạnh dần.
Mọi tiếng ồn ào dường như lặng dần, chẳng thể nào tiếp vào trong trí não của ta thêm một chút nào nữa.
Ta nghe thấy cô nhóc Bàng Uyên đó, gào thét rồi túm lấy cổ áo của ta, đôi mắt của nàng ta đỏ bừng như con quỷ dưới chín tầng địa ngục muốn nhai nuốt hết thảy xương máu của ta. Ta yên lặng như một tấm mộc, nhìn đôi bàn tay loáng thoáng máu tươi, lâm vào mê man vô hạn. Giống như lúc sư phụ của ta dẫn ta về Ngạo Tàng vậy, mê man không lối thoát, như chính con thiêu thân cho dù là biết câu trả lời, vẫn cứ đâm đầu vào ngõ cụt.
Ta nghe nàng nói.
"Khốn kiếp! Ngươi bị mù, tâm ngươi cũng mue nốt. Ai tốt với ngươi ngươi không hề biết, thứ chính đạo thối nát che mắt ngươi, ngươi lại tin răm rắp!"
"Ngươi không xứng đáng có được sự hy sinh của nàng!"
Ta nhìn về phía sư phụ của ta, chẳng khó gì để có thể thấy sự bối rối của lão ta. Ngay từ giây phút ấy, mọi sự nghi ngờ trong ta đột nhiên được giải đáp.
Ta run rẩy muốn chạm tay vào nàng ấy, nghẹn ngào bị cản lại trong lồng ngực.
Ta đã làm gì thế này? Ta chưa kịp chạm vào nàng, trước mặt đã xuất hiện một thanh niên, hắn nói với ta rằng, hắn là Ma Y.
Rồi sau đó, không còn sau đó nữa...
Ta nhìn hắn nhấp nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-khach-vang-lai/1258730/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.