[Ký chủ không có ý định vào trong chiến sao?] 
Không hề, ai lại muốn làm mấy trò trẻ con đó? 
[Vậy hôm trước ký chủ nói với cô ta như vậy làm gì?] 
Hù cô ta chơi thôi! 
[...] Ký chủ cũng ít có rảnh! 
“Đây không phải Tiểu Hoan của chúng ta sao?” 
“Ôi! Tiểu Hoan tới đây để tìm Thanh thanh sao?” 
Ngay lúc Quân Linh Ưu chuẩn bị rời đi thì đột nhiên trong đám người có hai nữ sinh đi ra, hai người họ vừa nhìn thấy cô thì liền nhào tới ôm lấy tay của cô mà kéo vào bên trong. 
Hai người này là hai người bạn thân của Nhậm Thanh Thanh, người đeo kính tên là Triệu Linh tâm, còn người hơi mập là Trần Minh Ngọc. 
A! 
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! 
Hệ thống, hình như hôm trước ta thấy trong hệ thống có cái gì đó rất hay đúng không? 
[Đúng vậy, hôm trước cô còn chê cái đó là ba cái trò mèo vặt vãnh cơ mà?] Giờ lại cần à? 
Thì lấy trò mèo đi cào chết mấy con chó thôi mà! 
[Xì!] 
[Kích hoạt thành công.] 
Quân Linh Ưu vừa nhìn thấy Nhậm Thanh Thanh thì liền nở một nụ cười ngọt ngào, rồi nhanh chóng đi tới, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị.” 
“Tiểu Hoan!” Nhậm Thanh Thanh thấy cô thì cũng nở một nụ cười hiền hậu của một người chị. 
“Tiểu Hoan thật là, em tới thăm chị của em thì sao lại đứng ngoài kia vậy chứ? Sao vậy? Đang giận dỗi chị của em sao?” Triệu Linh Tâm nhếch miệng cười ngọt ngào nói. 
“Ai da, sao Tiểu Hoan lại giận dỗi được chứ nhỉ? Mấy ngày mà em nằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/175859/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.