Quân Linh Ưu nằm dài trên giường xem những tin tức về Nhậm thị. 
Nhậm thị vốn là do ông cụ Nhậm sáng lập, tức nếu như truyền tới tay cô thì sẽ là đời thứ ba. 
Mà Nhậm thị vốn là tập đoàn kinh tế đa quốc gia. chính là cả một tượng đài đồ sộ, đối thủ vây quanh. 
Cổ đông của tập đoàn đa phần là những người đã gắng bó hơn nửa đời với Nhậm thị, còn các phần cổ phần lẻ tẻ bên ngoài thì có lẽ đã sớm bị đối thủ thâu tóm rồi. 
Hơn thế nữa là vần đề tài chính, hiện tại trong tay của vị cổ đông lớn nhất của tập đoàn đang có là 25% cổ phần. 
Mà vị cổ đông này nghe nói là đã già lắm rồi, hiện đang an dưỡng tuổi già, có rất nhiều người đã ngỏ lời muốn mua nhưng ông ấy vẫn không chịu bán lại cho họ. 
Tức là không có hy vọng! 
Hiện tại Nhậm thị lớn mạnh như vậy! 
Một phần trăm bán ra là ba trăm năm mươi triệu. 
Một phần trăm cũng đã cần một đám tiền rồi! Vậy không phải nói hơn 25% sẽ là một núi tiền sao? 
Lại càng không có hy vọng! 
Hệ thống con mẹ nó muốn cô bán thân mua cổ phần sao? 
Bán thận thì được! 
Bán thân là không thể nào! 
[...] Bán thân cái gì? Ký chủ lại lên cơn à? 
[E hèm! Ký chủ yên tâm! Hệ thống sẽ hỗ trợ cho ký chủ một phần nào đó.] 
[Đã chuyển khoản.] 
Quân Linh ưu “...” Tốt vậy? Hệ thống nhà mình tốt vậy sao? 
Đinh! 
Ngay lúc này thì điện thoại của cô cũng được thông báo nhận được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/175858/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.