Chương trước
Chương sau

“Nói cái quần què gì vậy hả?” Đại Bằng vỗ một phát vào đầu của Chiêu Tài. Nói kiểu gì không nói, lại nói kiểu đó!
Người già mắt yếu cỡ nào thì cũng nhìn ra Chiêu Tài già hơn tên kia nhiều lần.
“Người của Thanh Lân Đường các vị cũng thật rất biết cách đùa giỡn.” Linh Ưu tiếp tục duy trì nụ cười trên môi, còn rất phối hợp với lời nói mà vỗ tay.
“Được rồi, tôi cũng không muốn câu kéo thời gian nữa. Tôi có việc muốn gặp ông chủ của các người.”
“Gặp anh Cao? Chàng trai trẻ, cậu nghĩ rằng anh Cao là người mà cậu muốn gặp là gặp được sao?” Hai tên gác cổng vừa nghe thấy như vậy thì liền cười lớn, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười thế kỷ vậy.
“Đương nhiên là như vậy.” Linh Ưu vừa nói vừa lấy trong người ra hai quả cầu nho nhỏ màu cam. Lâu quá không dùng tới, thật không biết là chúng còn hoạt động hay không.
Hai người kia còn đang cho rằng Linh Ưu sẽ xông tới đánh nhau với hai người họ, thì đột nhiên lại bị cô thảy cho quả cầu nhỏ màu cam.
Còn chưa hiểu chuyện gì thì hai quả cầu trong tay hai người họ đột nhiên phát sáng, một cái lồng màu cam đột nhiên xuất hiện và giam giữ hai người họ lại.
“Cái này! Cái quái gì đây?!?”
“Thả tao ra!”
“Cái này là cái quỷ gì vậy!”
Hai người họ ở bên trong liên tục đánh vào cái lồng kia, nhưng không cách nào thoát ra được.
“Vậy tôi đi nhé!” Linh Ưu phất tay với hai người họ, sau đó rất tự nhiên mở cổng ra đi vào bên trong.
“Không được vào trong!”
“Mau thả bọn tôi ra!”
“Ba người các anh ở đây canh giúp bọn họ đi. Trong vòng hai tiếng nữa hai người họ không thể làm gì được đâu.” Linh Ưu nói xong thì cũng không đợi ba người kia nói gì mà trực tiếp đi vào bên trong.
Tòa nhà cao tầng này dường như trước đây là một tập đoàn lớn nào đó. Mặc dù vẫn còn rất nhiều dấu vết từng bị tàn phá, nhưng nhờ tái tạo lại thì vẫn còn mang dáng vẻ rất sang trọng. Cũng có thể đoán được trước đây tòa nhà này đã từng nguy nga tráng lệ như thế nào.
Cô nhìn số tầng trên thang máy, sờ sờ cằm. Vừa nãy quên mất không hỏi anh Cao mà bọn họ nói đang ở đâu rồi.
“Chắc là ở tầng cao nhất nhỉ?”
Tầng cao nhất của tòa nhà này là tầng 30. Cũng không biết có phải do thành Hạ bị hạn chế về điện, hay là do thang máy được bảo dưỡng kém mà nó đi rất chậm. Hơn thế nữa thì thang máy thì thoảng còn hơi giật.
Linh Ưu hờ hững chỉnh lại cái cà vạt trên cổ, dù sao thì nếu rơi xuống chết cũng sẽ có hệ thống kéo ngược lại.
Không sợ!
[Nếu không có kéo ngược lại thì xem cô còn ngang ngược được không!] Hạ Hàn khinh bỉ nói.
“Nếu như không kéo ngược lại thì người khóc là mi đó hệ thống.”
[...] Ờ mà… Hình như đúng là như vậy thật…
Nếu như ký chủ chết mà không kéo ngược lại thì giờ chắc số nguyên chủ chết dưới tay ký chủ khương dưới mấy ngàn đâu.
“Thế nào hả hệ thống?”
[Xin lỗi, được chưa?] Hạ Hàn hừ lạnh nói.
“...” Hệ thống nhà tôi đôi khi rất ngứa đòn thì phải làm sao?
Lên được tầng 30 thì cũng đã là 15 phút sau, nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ thì có thể thấy rằng trời cũng bắt đầu tối rồi. Trên tầng này có rất nhiều phòng, cô đã mở một vài phòng ra để xem thử.
Hình như đoán sai rồi, tầng trên này hình như là tầng dùng để chứa đồ. Kiểm tra đồ vật được cất trên này thì cũng chỉ là thức ăn, áo quần và các vật dụng linh tinh khác.
Chỉ còn một phòng cuối cùng ở cuối hành lang. Vốn dĩ là vì cho rằng tầng này là tầng chứa đồ, lại còn không thấy bóng dáng ai nên cô buông lỏng cảnh giác đi rất nhiều. Nhanh nhẹn mở cái cửa cuối cùng ra mà không hề có chút suy nghĩ nào.
Bốp-----
Xoảng-----
Linh Ưu nhìn cái ly vỡ toang đằng sau lưng, nếu không phải là vừa rồi cô phản ứng nhanh thì đã ăn luôn cái ly vào mặt rồi.
“Không phải tôi đã nói là các người cút đi sao? Bà đây còn lâu mới thèm mấy người!”
“Cút!”
Linh Ưu cố gắng hết sức duy trì nụ cười đã cứng đờ trên môi. Mà cô gái trong phòng dương như cũng đã bình tĩnh lại không la lối nữa mà nhíu mày nhìn cô.
Linh Ưu hít sâu một hơi, cố gắng cười một cách ưu nhã và thật trân nhất có thể: “Xin chào tiểu thư, tạm biệt tiểu thư!”
Nói xong thì rất lưu loát mà đóng cửa lại rồi nhanh chóng đi về phía thang máy ở cuối hành lang.
“Đứng lại! Này, chờ chút!” Cô gái vừa nãy còn đuổi cô đi, lúc này không hiểu sao lại đuổi theo rồi đứng chặn trước mặt cô.
“Không phải vừa rồi còn đuổi tôi đi sao? Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ cút thật xa cô ngay đây.”
“Chúng ta quen nhau mà phải không?” Cô gái níu áo cô lại, gấp gáp nói.
“Không quen! Không biết! Chưa từng gặp! Mà gặp rồi thì cũng không nhớ!”
Cô gái “...” Đừng có nhanh gọn lẹ như vậy có được không hả?!?
“Chúng ta có quen nhau, anh cố nhớ lại đi! Mau đưa tôi ra khỏi đây!” Cô gái gấp gáp níu áo cô chặt hơn, khóe mắt hơi đỏ lên như sắp khóc, đôi mắt đen láy lấp lánh hơi ươn ướt như phủ nước mắt mở to nhìn cô, đôi môi xinh nhỏ đỏ như máu thì thoảng hơi chu ra.
“...” Đừng có mà câu dẫn tôi! Tôi đã quyết rồi! Tôi sẽ không rút lại lời nói!
Linh Ưu còn chưa kịp đẩy cô gái kia ra thì đột nhiên nhìn thấy hai hàng nước mắt đã chảy dài trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô ấy.
“Đi thì đi!” Mịa nó chớ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.