Linh Ưu nhìn người vừa xuất hiện ngoài cửa.
Trường bào màu lam nhạt, một thân khí chất vương giả không chê vào đâu được, đôi mắt đen sẫm vô cùng sắc bén.
Ai đây?
Sau một giây ngơ ngáo nhìn hắn ta thì trong đầu của Linh Ưu mới chậm chạp nhảy ra một cái tên.
Lê Thâm, Lộc vương.
Xét về vai về thì cô và hắn ta ai lớn hơn nhỉ?
Hình như là Lê Thanh nhỏ hơn hắn ta nhưng mà hoàng đế trước đó không hiểu sao vẫn luôn dung túng Lê Thanh.
Đặc cách cho Lê Thanh không cần phải hành lễ với bất kỳ ai nếu không muốn, đương nhiên là người vợ tiện nghi như cô cũng được hưởng sái.
Chon nên?
Vênh váo được!
Ngon!
[Còn nếu không vênh váo được?]
Ờ thì còn phải xét về thiên thời địa lợi nhân hòa nữa.
[Là thế nào?]
Chính là nhìn xem tình hình có thích hợp để mà đánh người hay không đó!
[...]
Chậc, nếu giờ tôi cho bay màu luôn thì sao nhỉ?
Đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thật sự là very đơn giản!
Trực tiếp thổi bay cả đất nước!
Trở thành đất nước trách nhiệm hữu hạn một thành viên không phải là quá đơn giản!
[Ký chủ, mời ký chủ trở thành một vị vua tốt!] Hệ thống dùng cái loại chất giọng lạnh băng của mình mà nhất mạnh từ tốt.
Hệ thống a, bắt tôi tạo phản rồi lại muốn tôi làm vị vua tốt thì không phải là thiết lập có hơi gượng ép sao?
[Tạo phản không hẳn là xấu nha. Ký chủ a, chỉ cần cô có quyền cao chức trọng là được nha, chỉ cần cô làm lớn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600850/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.