Linh Ưu trầm mặc nhìn mấy người ở trước mặt, bàn tay đang nắm tay Hạ Tích Thần lại siết chặt hơn.
“Tiểu Xuyên, cậu đã ở đâu vậy? Sao bây giờ cậu mới quay về?” Sa Lãnh sau khi ngắm nhìn hạ tích Thần xong thì mới tiếp tục hỏi, giọng nói có chút trách cứ.
“Quay về không tốt sao? Nếu đổi lại là cô thì bây giờ đã chết mất xác rồi.” Linh Ưu liếc mắt nhìn cô ta, có chút vênh váo mà nói.
Sa Lãnh vừa nghe nói như vậy thì có chút tức giận.
Cô vậy mà dám khinh thường mình!
Người đàn ông đeo kính kia nhìn Linh Ưu từ trên xuống dưới, rồi phất phất tay nói: “Nếu cô đã quay về rồi thì cũng không có gì là không tốt. Chỉ là bây giờ them cậu nhóc này và con quái vật non kia thì lại có chút không ổn lắm. thức ăn của nhóm bây giờ không được đủ.”
“Tôi có nói là tôi muốn quay về sao?” Linh Ưu liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Tiểu Xuyên à, cậu đang nói gì vậy! Nếu cậu không về với nhóm thì làm sao sống được cơ chứ?” Sa Lãnh nghe thấy cô nói như vậy thì liền dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn cô.
“Sống tốt là đằng khác. Không cần tiễn, cám ơn.” Linh Ưu nói xong thì cũng quay người rời đi.
“Tiểu Xuyên à, cậu mau quay lại xin lỗi anh Cảnh Lâm đi! một mình cậu thì làm sao có thể sống sót được ở nơi như thế này được cơ chứ!” Sa Lãnh vừa đuổi theo Linh Ưu vừa lo lắng nhìn ra sau, chỉ sợ bản thân tách đoàn quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600825/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.