Linh Ưu xử lý vết thương xong thì quay người đi chỗ khác, đợi cậu bé thay quần áo.
Đợi khi cậu bé kia ra hiệu thì cô mới quay lại,
Cậu bé một thân quần áo sạch sẽ, đứng bám vào mấy cây ngọc chĩa ra ngoài, mở to đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
“Chào cậu, tôi đã tới rồi đây.” Linh Ưu đi tới trước mặt cậu ngồi xổm xuống mà nói, nhưng sau đó lại bồi thêm một câu hỏi: “Cậu tên gì?”
Cậu bé cúi đầu nhìn cô gái đang mỉm cười dịu dàng với cậu mà mấp máy môi.
Áu----
‘Cậu ấy tên là Hạ Tích Thần nha! Còn tôi tên là Hill đó!’
Con quái vật nôn vui vẻ nhảy tới.
Hạ Tích Thần thấy nó chạy tới thì liền ôm nó lên, gật đầu đồng ý với câu trả lời của nó.
‘Quên mất, Thần Thần của tôi không nói được.’ Hill vui vẻ để Hạ Tích Thần sờ sờ cổ của nó, sau đó như chợt nhớ ra mà nói.
Linh Ưu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại tiếp tục nhìn Hạ Tích Thần một cái rồi mới đứng dậy.
“Vừa nãy sao mi lại bị con thú kia đuổi theo vậy?” Linh Ưu chọc chọc vào mũi của Hill mà hỏi.
Áu----
‘Là vì…’ Hill vừa định nói ra thì bên hông của nó đột nhiên bị Hạ Tích Thần nhéo một cái đau điếng.
Nó hướng đôi mắt nhỏ màu đỏ như ngọc thạch nhìn Hạ Tích Thần một cái, rồi áu một tiếng, xoay người dúi đầu vào trong ngực cậu.
Linh Ưu thấy hạ Tích Thần không có ý muốn nói ra thì cũng không hỏi nữa.
Sau đó thì Linh Ưu đợi ở đó một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600824/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.