“Vậy mà cô cũng có thể né được sao? Tôi thật rất kinh ngạc đó!” Nhậm Thanh Thanh cười một cách man dại nói.
“Cô Nhậm, cô không sao chứ?” Thịnh Hải rút súng của mình ra, liếc nhìn Linh Ưu hỏi.
“Không sao.” Linh Ưu cắn răng nói.
Thân thể này mặc dù thời gian qua cô đã bồi bổ và luyện tập rồi nhưng bây giờ chỉ bị đạn bắn xẹt qua đùi mà đã không chịu được rồi!
Yếu như vậy thì làm sao ăn gà được!
Mà Nhậm Thanh Thanh bên kia cũng không để bản thân phải yếu thế, khẩu súng trên tay chỉa thẳng vào đầu của Thẩm Bảo Bối.
“Ai da, xem ra thằng nhóc này chết không có gì luyến tiếc rồi.”
‘Đoàng’.
Ngay khi mà ngón trỏ của cô ta vừa mới định bóp cò thì một tiếng súng đã vang lên.
Khẩu súng trên tay của Nhậm Thanh Thanh bị văng ra đằng xa.
Nhậm Thanh Thanh không thể tin được nhìn cây súng trên tay Linh Ưu.
“Tôi không có nói, là tôi không có súng.” Linh Ưu vẫn tiếp tục chỉ súng về phía cô ta, cười một cách dịu dàng.
Chôm một khẩu súng ở nhà kho bên kia quả là lựa chọn quá sáng suốt!
Mà Thịnh Hải rất nhanh đã chớp lấy thời cơ, nhanh chóng xông tới cướp lấy Thẩm Bảo Bối trên tay cô ta.
Mà vào lúc này thì các cây xà ngang bằng gỗ của nhà kho cũng bắt đầu không chịu được mà sụp xuống, một cây trong số đó sụp xuống đề vào người Nhậm Thanh Thanh.
Cứu được Thẩm Bảo Bối rồi, Linh Ưu và Thịnh Hải cũng không tiếp tục ở đó nữa, nhanh chóng bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600784/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.