Ngay lúc cô và Thẩm Hinh Nhi vừa mới đi ra ngoài thì liền có một nhóm người chỉa súng thẳng vào mặt hai người. 
Nhưng mà ngay sau đó thì liền có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Nhậm, trùng hợp thật.” 
Linh Ưu “...” Có ai nói cho cô biết vì cái lông gì mà lần nào cô gặp chuyện thì cũng là tên Thịnh hải này chạy tới vậy?!? 
Cô sẽ gặp ám ảnh tâm lý đó có biết không hả?!? 
“Cô không sao chứ?” Thịnh hải đi tới nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới nhẹ nhàng thở phào một cái. 
“Chúng tôi đều không sao, nhưng mà con trai của tôi bị bọn họ bắt, đang ở kho hàng phía sau.” Thẩm Hinh Nhi lúc này có chút yếu đuối chỉ ra kho hàng phía sau. 
“Được, chúng tôi hiểu rồi.” Thịnh Hải gật đầu một cái rồi bắt đầu phân phó những người khác chia ra làm việc. 
Những người đi vào trong kho hàng vừa nhốt hai người Linh Ưu và Thẩm Hinh Nhi đi ra trước tiên, còn họ vừa mang người ra vừa có chút ái ngại nói: “Đội trưởng Khúc, những người này…” 
Mà Thịnh hải vừa nghe thấy như vậy thì cũng nhanh chóng đi tới nhìn những người vừa được mang ra. 
Cổ tay và cổ chân, trên phía bắp tay bắp chân đều có vết thương do bị bắn. 
Còn có Vương Cẩn Mặc thì bị trói thành cái bánh chưng. 
Thịnh Hải hơi nhíu mày nhìn về phía Linh Ưu. 
“Anh nhìn tôi cái gì?” 
“Những vết thương trên người họ đều do cô gây ra sao?” Thịnh Hải chỉ mấy người kia. 
“Tự vệ chính đáng.” Linh Ưu liếc nhìn bọn họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600783/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.