Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Trẫm dạy muội đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy ư?"
Quân Ngôn Dục mặc dù sủng ái nàng vô vàn nhưng không muốn nàng làm người không biết trước sau, có ơn không báo.
"Hắn không phải ân nhân cứu mạng muội!" Hạ Diệc Sơ quật cường nhìn Quân Ngôn Dục.
"Hồ nháo!" Quân Ngôn Dục nhíu mày, lạnh giọng quát lớn một tiếng.
Ngày đó, Phó Diệc Sinh chắn một kiếm cho Hạ Diệc Sơ, mọi người đều chứng kiến.
"Muội không hồ nháo!" Hạ Diệc Sơ đỏ mắt.
"Ngày đó, nhát kiếm kia muội đã tránh thoát đi, chính là hắn kéo muội trở lại, làm cho muội đập đầu đau như vậy."
Hạ Diệc Sơ không phục trình bày.
Quân Ngôn Dục nghe xong sửng sốt, không nghĩ còn có ẩn tình bên trong như vậy.
Hắn lúc ấy đứng ở một bên khác, nên không thể nhìn thấy các động tác nguội của Phó Diệc Sinh. Lại là thời điểm khẩn cấp, nếu Hạ Diệc Sơ không nói ra, người ngoài không thể phát hiện được.
Quân Ngôn Dục hơi câu khóe môi, suy nghĩ chạy dài trong đầu nhưng không nói ra:
"Hắn làm muội đau một chút, muội liền tuyệt tình như vậy à?"
"Lần trước muội ra ngoài chơi, có kẻ trộm túi tiền của muội, muội trông thấy hắn đứng cách đó không xa trong một con hẻm nhỏ."
"Dù sao muội không thích người này, nhất là mỗi khi hắn nhìn muội. Rõ ràng muội không đối xử tốt với hắn, nhưng hắn vẫn dính lấy muội."
Hạ Diệc Sơ làu bàu, có vẻ hơi oán giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-cong-luoc-lang-tinh-boss/3137846/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.