Một lúc sau, mọi người đều thấy được nữ hoàng bệ hạ của họ được Khiên vương bế trở về, nữ hoàng nâng tay ôm mắt, gương mặt cùng da thịt trên cổ đều nhiễm một màu đỏ hồng, dường như cực kỳ thẹn thùng, trái lại Khiêm vương điện hạ lại tinh thần sảng khoái, nếu có thể bỏ qua một thân y phục ướt đẫm của hắn, tin rằng mọi người chỉ thấy hai bọn họ thuần túy là ra ngoài đạp thanh…
Lời này nói ra ai mà tin.
cố Ngôn quét mắt liếc nhìn mọi người, mọi người lập tức cúi đầu, nơm nớp lo sợ khôngdám nhìn nữa.
Phong Quang hung tợn nói: “Thả ta xuống.”
“Bệ hạ cần gì gấp như vậy, không phải thần sợ người không có sức sao?” cố Ngôn cười ôn hòa mà mê người.
Người dự thính chung quanh bắt được ba chữ, không có sức…
Nàng nghẹn họng, chỉ có thể trừng hắn, “Ngươi ngây thơ lắm à?”
“Cây cửa miệng của bệ hạ không phải là tâm tư đơn thuần là chuyện tốt sao, nay nghĩ đến, đúng là không phải chuyện xấu.”
Nàng phụng phịu, “cố Ngôn, trẫm lệnh ngươi buông.”
Hắn vâng lời, “Vâng, bệ hạ.”
Phong Quang từ trong lòng hắn rơi xuống đất, thân mình vừa đứng trên đất đã nghiêng ngã, lại trở về vòng ôm của hắn.
cố Ngôn chậm rì rì nói: “Thắt lưng bệ hạ không tốt, nên cẩn thận thì hơn.”
Ấy, thắt lưng nữ hoàng còn không tốt…
Mọi người không khỏi càng rụt bả đầu thấp xuống, cảm thấy chính mình giống như chứng kiến một chuyện lớn gì đó.
“Tiểu Ngã!” Phong Quang tức giận ồn ào, “Lại đây đỡ trẫm!”
“Dạ!” Tiểu Ngã lập tức đi qua đỡ cố Ngôn từ trong lòng cố Ngôn đi ra.
cố Ngôn rất tùy ý nói với Tiểu Ngã, “Bệ hạ hiện tại đi đứng không có sức, hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469770/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.