Đưa Phong Quang tới cửa, trước khi rời khỏi, cố Ngôn còn nghe được thiếu nữ dùng giọng điệu hứng thú tà ác hỏi: “Vương thúc thực không muốn ngủ với ta sao?”
cố Ngôn nghiêm trang nói: “Ngày mai phải khởi hành sớm, bệ hạ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi nói xong, hắn giẫm lên ánh trăng rời đi.
Phong Quang lắc đầu tiếc nuối, bởi vì hôm nay nàng lại không dụ dỗ được vị mỹ nhân này.
Ngày hôm sau, lúc xe khởi hành, Kha huyện lệnh dắt theo gia quyến đến bái lễ nói: “Cung tiễn bệ hạ.”
Bên người hắn có một kiều thê, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, không có vị công tử đứng dưới tàng cây ngô đồng đêm qua.
Phong Quang sắp lên xe ngựa rồi lại đổi ý, nàng khe khẽ lay động cây quạt, hỏi lơ đãng: “Kha huyện lệnh, đại công tử nhà ngươi đâu?”
“Bệ, bệ hạ…” Vừa hỏi câu này, Kha huyện lệnh lập tức kinh ngạc, “Kha Hoài thân mìnhkhông khỏe, hạ quan lo lắng bệnh khí của hắn sẽ lây cho bệ hạ, nên không gọi hắn đira.”
Nói thật, nếu không phải Phong Quang nhắc tới, hắn hoàn toàn quên mất hắn còn có một nhi tử.
Phong Quang chậc chậc lắc đầu, không phải là tin lời Kha huyện lệnh, mà là khó hiểu vì sao một phụ thân dung mạo xấu xí như vậy lại có thể sinh ra một nhi tử phong độ đến thế, lại nhìn lại tiểu nhi tử còn lại của hắn, Kha Táp mười lăm mười sáu tuổi này, cũng chỉ có thể dùng mi thanh mục tú để hình dung.
Nàng nhận ra không cảm nhận được tầm mắt của cố Ngôn ở bên người, hãy còn cười nói: “Hôm qua ngẫu nhiên gặp qua Kha đại công tử một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469765/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.