edit: Nhi Huỳnh
“Tại hạ Kha Hoài, không biết tiểu thư đây là?”
“Đây là…”
“Tiểu Ngã.” Phong Quang liếc mắt nhìn Tiểu Ngã, ý bảo nàng im lặng là được rồi, Tiểu Ngã lui ra sau một bước, cúi đầu không dám hé răng, Phong Quang thế này mới nói: “Trong tên của ta có một chữ Hà, mọi người đều gọi ta là Hà cô nương.”
Công tử kia cười nhợt nhạt, “Hà cô nương.”
“Thân phận của công tử ra sao, sao lại thổi tiêu ở nơi này?”
“Ta là đại công tử phủ huyện lệnh, nhân ánh trăng đẹp đẽ, nhịn không được mới thổi tiêu vào lúc này, nếu quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, ta thật sự có lỗi, ta sẽ rời đi.”
“Đợi chút.” Phong Quang gọi lại nam nhân muốn rời đi, nàng nghi ngờ nói: “Theo ta được biết, Kha huyện lệnh chỉ có một nhi tử gọi là Kha Táp, công tử cũng là nhi tử của Kha đại nhân, sao tới bây giờ lại chưa từng nghe qua?’
Mặt Kha Hoài hiện vẻ bi ai, “cô nương có điều không biết, mẹ ta là nguyên phối phu nhân của phụ thân, sau khi bà qua đời, phụ thân lại cưới thê tử, nói là thiếu gia, thật ra ở trong phủ ta cũng giống hệt hạ nhân mà thôi.”
“Hửm? Kha đại nhân sao lại hồ đồ như vậy, mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng là trưởng tử, thân phận tự nhiên phải sang quý chút mới đúng.”
“Ta còn có thể ở trong phủ, miệng có cơm ăn đã rất tốt rồi, còn cái khác, ta không dám nghĩ nhiều.”
“Aiz, miệng có cơm ăn, yêu cầu đơn giản như vậy, không bằng ngươi đi theo ta, ta bảo đảm ngươi mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, như thế nào?”
“Sơn hào hải vị ăn nhiều, sẽ ngấy.” cố Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469764/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.