Có hai người đang trên đường đi tới trước cửa, một nam một nữa, nam là cư dân nơi này, hắn cười nói: “Quan cô nương, nơi này chính là chỗ ở của Hạ cô nương.”
Phong Quang giương mắt liền ngây ngẩn cả người trong giây lát, “Quan Duyệt Duyệt?”
“Thật tốt quá! Hạ Phong Quang, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!” Quan Duyệt Duyệt gần như mừng đến phát khóc.
Nam nhân kia thấy chình mình không có đưa người đến nhầm chỗ, sờ sờ đầu nói còn muốn làm việc nông lập tức rời đi.
Phong Quang đứng dậy, “Làm sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?”
“Ta bị lạc đường nơi sơn dã, không biết nên làm sao mới được thì gặp vị đại ca tốt bụng kia, hắn thấy bức họa trong tay ta là ngươi liền mang ta qua đây tìm ngươi.” Cả người Quan Duyệt Duyệt tiều tụy đi rất nhiều, so với bộ dạng tràn đầy sức sống một năm trước thì như là hai người khác nhau, vui vẻ qua đi chỉ còn buồn phiền đầy bụng, nàng nói: “Hạ Phong Quang, ta đã tìm ngươi một năm trời.”
Phong Quang nhìn thấy bức họa cuộn tròn mà nàng ta cầm trong tay, bất quá nàng cũng không có hứng thú xem nét vẽ trong đó như thế nào, “Ngươi tìm ta làm gì?”
“Ta… Nam Cung Ly ở trong tay hắn.” Nhắn tới từ “hắn” kia, Quan Duyệt Duyệt khôngnhịn được mà run run, đây là biểu hiện của sự sợ hãi đến tận xương.
Phong Quang không nói gì.
Vẻ mặt Quan Duyệt Duyệt đau khổ, “Ngươi biết không? Thì ra hắn vẫn luôn hạ độc ta và Nam Cung Ly, vì đến một ngày nào đó, hắn có thể khống chế chúng ta cho tốt.”
“Ta biết.” Phong Quang nói, “Độc trên người Đan Nhai đã được Thanh Ngọc giải.”
trên người Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469744/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.