Edit: Nhi Huỳnh
Một năm sau, trong một trấn nhỏ ở vùng nông thôn Giang Nam, hoa dại nở bung khắp đồng ruộng, hai ba đứa nhỏ kéo diều vui vẻ chạy qua, mang theo một trận gió.
Phong Quang chuyển ghế dựa qua ngồi ở cửa, lẳng lặng thất thần, một năm này, nàng càng ngày càng thích ngẩn người, không nghĩ ngợi bất cứ thứ gì, nàng cũng có thể cứ thế đầu óc trống rỗng ngồi cả một ngày.
Mộc Lưu Niên ưỡn bụng đi tới, quơ quơ tay trước mặt Phong Quang, thấy Phong Quang vẫn không có phản ứng, nàng vỗ vỗ vai Phong Quang, “Hạ tỷ tỷ, ngươi lại ngẩn người.”
“À…” Phong Quang chớp mắt, từ lúc quen biết tới nay, Mộc Lưu Niên vẫn gọi nàng một mạch từ Hạ cô nương, đổi thành Hạ Phong Quang, cuối cùng trở thành Hạ tỷ tỷ.
Mộc Lưu Niên cũng lấy một cái ghế qua ngồi cạnh nàng, “Ta cũng không có việc gì để làm, ta đây ngẩn người cùng ngươi cũng tốt lắm.”
“Đan Nhai đâu?” Phong Quang nghiêng đầu nhìn nàng, mỗi khi nhìn thấy Mộc Lưu Niên mang thai, trong lòng nàng lập tức nghĩ thầm một câu Đan Nhai đúng là đồ khốn không có đạo đức, Mộc Lưu Niên nhỏ hơn một tuổi so với nàng, năm nay cũng mới mười sáu đã mang thai, tuy rằng biết ở cổ đại này đây là chuyện rất bình thường, nhưng Phong Quang vẫn thấy không ổn, cho dù nàng cũng ở tuổi này mà mang thai, nhưng ít nhất tuổi trong lòng nàng lại không phải mười sáu tuổi.
Mộc Lưu Niên nói: “Trương Cường ở cửa thôn kia lại tái phát bệnh điên, hắn giúp Thanh Ngọc đi chăm sóc rồi.”
Trương Cường là nhi tử của trưởng trấn, vẫn luôn xông xáo ở bên ngoài, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469743/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.