Có bản đồ, lộ trình kế tiếp sẽ rất thuận lợi, sau khi né qua rất nhiều cơ quan cạm bẫy, bọn họ đi tới chỗ sâu nhất của mật thất, một hồ nước màu bạc đang lưu động, chính giữa chỉ có một bãi đá hình tròn, bục đá trên bãi đá đặt một hộp gỗ có vẻ tinh xảo.
Phong Quang hỏi Tiết Nhiễm: “Chúng ta đi qua như thế nào?”
Thứ nước màu bạc này thoạt nhìn rất nguy hiểm.
“Nhìn xem trước đã.” Tiết Nhiễm nhặt lên một cục đá ném vào trong nước, hòn đá còn chưa chạm đến mặt nước, nước đó lại như có sinh mệnh mà bao trùm hòn đá đó lại, vô thanh vô tức kéo vào trong nước.
Phong Quang bắt lấy tay hắn lui ra sau một bước, “Thứ này quá nguy hiểm!”
“Đừng sợ.” Tiết Nhiễm cầm tay nàng, hắn nhìn chỗ ghi chú trên bản đồ suy nghĩ một lát, lại nhặt lên một cục đá, lần này, hắn ném tới cái hộp gỗ chính giữa, hòn đá mang theo nội lực của hắn, làm hộp gỗ bị đụng nghiêng đi một phần.
Bỗng nhiên, mặt đất chấn động, một cái cầu bằng đá chậm rãi dâng lên giữa mặt nước màu bạc, tiếp nối hai bên bờ, Phong Quang nhìn một màn thần kỳ này mà trợn mắt há hốc mồm, nàng nhìn Tiết Nhiễm, Tiết Nhiễm cười với nàng, dẫn nàng đi lên cầu đá.
Hộp gỗ trên bãi đá cũng không có khóa lại, nàng vuốt cằm, “Có lẽ… chúng ta có thể mở ra nhìn xem, Đường lão phu nhân chắc là không để ý đến đâu?”
“Đừng lộn xộn.” Hắn nắm lấy tay nàng đang vươn ra, “Cẩn thận có cơ quan.”
Phong Quang lập tức rút tay trở về, “Nhưng mà… cũng không còn đường nào khác đểđi, hơn nữa hộp này để ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469712/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.