Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng.
Phong Quang ngồi trên giường ôm cái bụng khô quắt, biết thế đừng làm, lúc trước thế nào lại không ăn trước một ngụm mới chơi cái trò làm người khác ghê tởm đó chứ? Nàng chạy lâu như vậy, cơm chiều còn chưa ăn được miếng nào, bây giờ đói không ngủ được.
Nàng quyết định đến nhà bếp.
Đem theo một ngọn đèn mở cửa phòng ra, nàng vừa bước nửa bước liền nhìn thấy trên đất để một bình thuốc, cúi thắt lưng xuống nhặt lên, nhìn trái nhìn phải, không rõ là ai đem bình thuốc này để ở đây, suy nghĩ một lát, vẫn là đặt trong túi tay áo, đi đến nhà bếp.
Nhưng mà, trong nhà bếp một cái bánh bao cũng không có!
Nàng hữu khí vô lực đi ra, nhìn ánh trăng trên cao mà than thở.
Lúc này, trên nóc nhà truyền đến một giọng nói: “Tối nay ánh trăng đẹp như vậy, sao cô nương không ngắm trăng cùng với ta?”
âm thanh mị cốt này… Phong Quang không muốn ngẩng đầu, nàng đem ngọn đèn theo cúi đầu bước đi, người nọ từ nóc nhà phi thân xuống chặn trước người nàng, nàng cúi đầu, khóc không ra nước mắt.
“Tiểu nha đầu, ta nói rồi, ta sẽ quay lại.” Nam Cung Ly tươi cười tà mị.
Phong Quang kiên trì, ngẩng đầu lên, xả ra một nụ cười cứng ngắc, “Chào buổi tối, giáo chủ đại nhân.”
“Chào buổi tối, Hạ tiểu thư.” Nam Cung Ly đầu tiên là đáp lễ chào hỏi với nàng, sau đó ngón trỏ nâng cằm nàng lên, chậc chậc hai tiếng, “Nhìn một cái, tự xưng là đệ nhất mỹ nhân đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu, thế nào lại đem mặt mình biến thành giống quỷ thế này?”
Còn không phải nhờ người trong lòng ngươi ban tặng sao!
Bởi vì đi ra lúc hơn nửa đêm, Phong Quang cũng không đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469709/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.