Phong Quang ăn một khối bánh quế hoa, đợi vị thuốc tan, nàng nói với Tiết Nhiễm: “Đồ đệ này của ngươi thật sự không có chỗ nào là đáng yêu.”
Tiết Nhiễm bật cười, “Hạ tiểu thư vừa nãy không phải đang nói Thanh Ngọc rất đáng yêu sao?”
“Trước khác nay khác.” Nàng hừ hừ, “Nhãi con đúng là nhãi con, ngây thơ.”
“Vậy ngươi đi so đo với một nhãi con như ta, ngươi càng ngây thơ.” Thanh Ngọc vứt cho nàng một ánh mắt khinh bỉ, xoay người lên xe ngựa.
“Aiz, nhãi con này!” Phong Quang vừa nghiêng đầu chỉ thấy được cái cười mỉm câu hồn đoạt phách đó của Tiết Nhiễm, không khỏi hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Đã lâu ta không nhìn thấy bộ dạng hoạt bát như vậy của Thanh Ngọc.”
“Hử?”
Tiết Nhiễm nói: “Khi gia tộc của Thanh Ngọc bị ma giáo giết hại cả nhà, là ta vừa vặn cứu được hắn, bất quá cũng chỉ cứu được một mình hắn mà thôi, lúc đó hắn chỉ mới năm tuổi mà đã giống như một người trưởng thành.”
Phong Quang ngẩn người, “Ta không nghĩ tới hắn gặp phải chuyện thảm như vậy…”
Trong mắt Tiết Nhiễm vẫn luôn tồn tại ý nghĩ trách trời thương dân, cho tới bây giờ, trong mắt hắn lại có thêm một sự yên tâm thoải mái, “Đều là chút chuyện cũ năm xưa, hiện nhìn Thanh Ngọc chơi đùa với ngươi, thật tốt.”
Thần y… ngươi xác định đó là chơi đùa mà không phải là hắn đơn phương ghét bỏ ta sao?
Kìm nén sự châm chọc ở bên trong, nói Phong Quang không đau lòng cho Thanh Ngọc là giả, một đứa bé mười ba mười bốn tuổi, ở hiện đại cũng mới là tuổi học cấp hai, nhưng mà người hắn đã sớm đeo trên lưng huyết hải thâm cừu.
Ma giáo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469691/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.