Phong Quang dùng cặp mắt còn tràn đầy hơi nước trừng mắt, “Em không tốt, em là gái hư! Em ghét nhất bị uy hiếp, anh dùng mạng của mình uy hiếp em, rõ ràng em nên ghét anh… nhưng mà, nhưng mà em lại nhịn không được mà quay về…”
“Em đã quay về, anh rất vui.” Nhìn đi, cậu vẫn luôn có một vị trí ở trong lòng cô.
Âu Tuân cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, nhưng Phong Quang đột nhiên cầm lấy tay cậu, cô dùng sức rất mạnh nhưng đối với một chàng trai như Âu Tuân mà nói, cho dù cô dồn sức mạnh nhất, cũng không cảm thấy đau.
“Âu Tuân, nói cho em biết đi, mấy vết sẹo trên tay anh là làm sao mà có?” trên cánh tay cậu, ngoại trừ miệng vết thương được băng gạc băng lại còn có những vết thương to nhỏ khắp nơi, ít nhất cũng có hơn mười vết, hai cánh tay đều có, có vết thương mới vừa kết vảy, cũng có vết thương cũ chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt, Phong Quang có thể đoán được mọi thứ, nhưng mà cô không muốn tin.
Cậu trái lại nắm lấy tay cô dán lên mặt mình, phát ra một tiếng thở dài, “Mỗi ngày trôi qua, anh đều muốn chạm vào em như thế này, nhưng mà em không muốn gặp anh,anh sợ em sẽ càng thêm ghét anh, cho nên, anh nghĩ đến một biện pháp, cảm giác đau có thể khiến anh tạm thời giảm bớt khát vọng với em.”
“anh… đồ điên này…”
“Trước khi gặp được em, anh rất bình thường.” Khóe môi cậu cong lên, mang theo một loại cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, “anh thích anh sau khi gặp được em.”
Phong Quang hẳn nên cảm thấy cậu rất đáng sợ, nhưng… cô không cảm thấy một chút sợ hãi nào, ngược lại, cô muốn ôm cậu một cái thật chặt, vì thế cô thật sự làm như vậy, cẩn thận tránh đi tay cậu đang bị thương, nhào vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469678/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.