Âu Tuân gầy rất nhiều, trước kia Phong Quang đã thấy cậu cực kỳ gầy yếu, bây giờ lại thấy cậu suy nhược đến mức lúc nào cũng có thể ngã xuống, trên cổ tay trái của cậu, máu tươi xuôi theo tay tí tách rơi trên mặt đất, áo sơ mi trắng trên người cũng thấm đẫm vết máu, dưới ánh sáng càng làm nổi bật thêm màu đỏ nhìn mà ghê người.
“Phong Quang, em đến gặp anh.” Cậu nhìn Phong Quang, gương mặt tái nhợt tươi cười dịu dàng, thân mình ngay sau đó ngã xuống phía trước.
Phong Quang lập tức ôm lấy cậu, cậu cũng không phải mất đi ý thức, chỉ vì mất máu quá nhiều đứng không nổi mà thôi, cậu cố sức nâng tay lên ôm lấy thân người nhỏ nhắn của cô, phát ra tiếng cười thỏa mãn, “Cuối cùng em cũng đến gặp anh.”
Giống như đứa bé chiếm được món đồ chơi yêu thích nhất của mình.
cô ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Em đưa anh đến bệnh viện.”
Cậu lắc đầu, “anh muốn ôm em một cái thật chặt.” Giơ tay lên vuốt mặt cô, cậu đột nhiên phát hiện tay mình còn đang chảy máu, máu tươi cũng dính vào mặt cô, cậu cuống lên, dùng một bàn tay sạch sẽ khác chùi mặt cô, “Phong Quang, xin lỗi, anh làm dơ em.”
“Đừng nói nữa!” Phong Quang rốt cục khóc ra tiếng, cô cầm lấy tay cậu, giọng điệu van xin nói: “Chúng ta đến bệnh viện được không? Nếu không, em sẽ luôn khóc choanh xem.”
Cậu hôn lên nước mắt của cô, “Em đừng khóc, anh đi bệnh viện.”
Một câu này giống như là một sắc lệnh, làm Quách Minh đứng bên ngoài một hồi lâu rốt cục kiềm chế không được, xông lên lấy ra khăn mặt chuẩn bị sẵn từ sớm buộc lên miệng vết thương của Âu Tuân, cùng Phong Quang đỡ Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469677/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.