"Nhà máy dệt Hồng Nguyên làm ăn kém, là bởi vì kỹ thuật in, nhuộm vải và kỹ thuật dệt vải không tốt lắm, cũng không thể luôn dựa vào cứu trợ của những sản nghiệp khác? Tôi đã nghĩ xong chuyện kinh doanh của nhà máy, nếu kinh doanh được rồi, đừng nói là có thể trừ khoản nợ mà Đốc quân ngài đã thiếu, cho dù làm quần áo miễn phí cho ngài cũng không thành vấn đề."
"Lúc tôi đòi tiền cha tôi, ông ấy luôn cảm thấy tôi đang quấy rối, hơn nữa làm ăn quả thật không tốt, ông ấy không chịu bỏ tiền ra." Tô Hòa thở dài khe khẽ.
"Cho nên cô muốn tôi gọi điện cho cha cô nói chuyện này?" Nghiêm Lâm liếc mắt nhìn Tô Hòa, khói mù lượn quanh, ngược lại khiến gương mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa mấy phần.
"Đúng, ban đầu Hồng Nguyên cũng là một nhà máy dệt may rất lớn, chẳng qua là sau đó cha tôi bận rộn không có thời gian quản lý. Năm đó lúc nhà máy dệt may Hồng Nguyên còn đang hưng thịnh, là một xưởng lớn ngàn người, bây giờ chỉ còn lại mấy người già yếu bệnh hoạn thôi.
"Tôi định dứt khoát cải cách mạnh mẽ, trừ máy chạy bằng hơi nước, tôi tính còn tìm thêm một vài máy dệt bằng gỗ, còn có guồng xe sợi cầm tay, còn có máy dệt lông mềm, mời phụ nữ đến làm thợ. Một ít nhà giàu sang ở Yến Kinh, vẫn rất thích đồ thủ công."
"Nhà máy dệt may Hồng Nguyên nếu thật sự có thể cải tử hoàn sinh, tôi sẽ giải quyết không ít vấn đề nghề nghiệp ở Yến Kinh."
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-ki-chu-nha-ta-rat-nguy-hiem/4094380/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.