Giữ cửa phủ Đốc quân có vô số binh lính trang bị súng đạn, Tô Hòa sau khi xuống khỏi xe kéo, sau đó nói rõ ý đồ với binh lính.
Trước khi tới Tô Hòa đã gọi điện thoại, cho nên cảnh vệ làm việc rất nhanh.
Vào phòng khách, Tô Hòa liền nhìn thấy Nghiêm Lâm đang luyện chữ.
Quân nhân như Nghiêm Lâm, cương quyết, nghiêm nghị, lại có thêm một phần nhu hòa, chỉ là khí thế vẫn rất mạnh, dáng vẻ nhấc bút rồng bay phượng múa của hắn trên giấy Tuyên Thành, lại có một loại khí chất tướng quân trên chiến trường cổ đại, chỉ huy thiên quân vạn mã dưới tay hắn.
"Đốc quân." Tô Hòa mở miệng gọi hắn một tiếng.
"Ngồi đi." Nghiêm Lâm ngước mắt nhìn Tô Hòa một cái.
Tô Hòa cũng không khách khí, cô giao lễ vật cho quản gia, sau đó ngồi xuống ghế salon màu đỏ thẫm.
"Cha tôi nói Đốc quân thích uống trà, cho nên tôi cầm một ít trà từ Du thành đến cho Đốc quân." Lúc Tô Hòa nói chuyện, lại liếc mắt nhìn chữ của Nghiêm Lâm.
Chữ kia vô cùng khí phách, cứng cáp nằm trên giấy, mạnh mẽ hùng hồn.
Trên giấy Tuyên Thành là một bài thơ hùng sư chém Diêm La, cờ treo ngút trời, khắp nơi là máu tanh, thịt sống.
Thơ này bi tráng, bao la, Nghiêm Lâm vừa thu bút, sau đó tùy ý ném nó xuống nghiên mực.
Nghiêm Lâm cầm một chiếc khăn bên cạnh lau tay, hắn hỏi Tô Hòa, "Nghe cha cô nói, bây giờ cô là người quản lý của nhà máy dệt may Hồng Nguyên?"
"Đúng, tôi vừa mới đến nhận việc, nhà máy dệt may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-ki-chu-nha-ta-rat-nguy-hiem/4094379/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.