Chương trước
Chương sau
Editor/ Beta: Nê———

"Hạ Dạ!"

Người đàn ông làm lơ tiếng gọi của nàng, sau đó xoay người rời đi.

Bạch Tiên Tiên gian nan thoát ra khỏi quan tài, loạng choạng đuổi theo hắn.

Giống như khi nàng theo đuổi hắn lúc đầu.

Như bà lão ở đầu đường La Mã từng nói.

Tiên sinh, dáng ngài quá cao, bước chân quá lớn, ánh mắt chỉ biết nhìn phía trước, nên mới không thấy người bạn nhỏ đang đuổi theo ngài đã kiệt sức rồi.

Mặc dù Hạ Dạ yêu nàng, thì hắn cũng sẽ không nhớ lại những ngày bọn họ từng ở chung đâu. Nếu muốn giết hắn, nàng có một ngàn một vạn cơ hội lận.

Tôn nghiêm và sự cố chấp của thân vương chỉ làm hắn tự hỏi bản thân thôi.

Mất máu quá nhiều dẫn tới khung cảnh trước mặt Bạch Tiên Tiên dần lay động mơ hồ, nàng trơ mắt nhìn bóng dáng nam nhân sắp sửa biến mất dừng một chút.

Rồi sau đó áo choàng kiên quyết xẹt qua một độ cong.

Nhưng rất nhanh, Tiên Tiên nghe thấy đằng trước vang lên một loạt tiếng bước chân.

Nàng vội vàng đuổi theo, phát hiện Sophie không mời mà đến.

Người hầu phía sau Sophie đè Orleans lại.

Vị nữ bá tước này là huyết tộc cuồng chiến, ngày đó trở về suy nghĩ vẫn không cam lòng, hôm nay đến đây chính là muốn mời Hạ Dạ đến chiến trường.

Ai ngờ, vừa vào lâu đài, Sophie liền trông thấy Orleans đang lén lút.

Orleans chính là người mê hoặc tâm trí nàng ta trong yến hội, để nàng ta đem tên thánh kỵ sĩ này đến lâu đài.

Ngay lúc giáo hội và huyết tộc khai chiến, Thành Mansfeld lại giấu một tên thánh kỵ sĩ tùy thời hành động.

Thật là quá đê tiện!

Sophie hoàn toàn quên mất là ai đưa Orleans tới đây.

Nàng ta lặng lẽ sai người hầu trong lâu đài, một đám người đè Orleans xuống.

Sau đó, nàng ta cho người giải Orleans hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào lâu đài, đúng lúc gặp phải Hạ Dạ.

"Đại nhân, người này là thánh kỵ sĩ của giáo hội, không biết tại sao lại ở trong lâu đài!"

"Sao hắn lại ở đây, không phải người phụ trách như ngươi biết rõ nhất sao?" Hạ Dạ lạnh lùng nhìn người đàn ông tóc vàng bị đánh bầm dập —— Lại nhớ tới việc bị bị bọn họ đùa bỡn xoay quanh, hơi thở trên người càng thêm lạnh lẽo.

Trên mặt Sophie hiện lên chút xấu hổ, sau đó nhìn thấy thiếu nữ đang lảo đảo chạy tới.

Mùi máu trên người nàng rất tươi ngon, cũng cho Sophie biết, nàng đã trải qua việc gì.

Kết hợp với sự tĩnh mịch trên người Hạ Dạ, Sophie bỗng nhiên đoán được, Hạ Dạ và Liliane cãi nhau!

Khóe mắt liếc thấy Orleans ở bên cạnh.

Sophie biết đây là một cơ hội tốt.

"Đại nhân, đúng vậy, tên của giáo hội này là ta đưa vào lâu đài, lúc đó hắn đã mê hoặc ta, tạm thời không nói tới việc này. Nhưng hắn tới Thành Mansfeld tuyệt đối là để liên thủ với Liliane gây bất lợi cho chúng ta."

"Hạ Dạ đại nhân, Liliane đã sớm gây bất lợi cho ngài! Nàng ta đã sớm cấu kết với giáo hội, ẩn núp bên người ngài, thậm chí ở cạnh ngài để tiêu diệt mọi thứ!"

Sophie càng nói càng kích động, nước miếng bay tứ tung, quả thực cảm thấy thứ mình nói chính là chân tướng.

"Cái gì mà thần thánh với giáo hội chứ, Sophie chưa từng thấy ai giả nhân giả nghĩa như bọn chúng, mượn danh nghĩa bảo vệ thế giới để làm chuyện đê tiện!"

Đừng nói nữa.

Đừng nói nữa.

Hạ Dạ ngừng thở.

Nếu nghe tiếp, hắn sợ mình sẽ không thể thuyết phục được nội tâm của mình nữa.

Một chút tình yêu kia đã bắt đầu chuyển thành oán giận, nhìn thiếu nữ vẫn sạch sẽ như ban đầu, hắn hận không thể kéo nàng cùng nhau xuống địa ngục.

Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.

Sophie dùng chân đá mấy người hầu đang khống chế Orleans, lạnh giọng hỏi: "Nói! Có phải ngươi đã sớm liên thủ với Liliane rồi đúng không!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.