Ngay sau đó, Tiên Tiên nâng tay hắn lên xem xét miệng vết thương, ngón tay bị lực lượng ánh sáng thiếu đốt không có dấu hiệu lành lại.
Máu nhỏ từng giọt xuống đất.
Dối trá, nàng quá dối trá.
Nhưng hắn vẫn thích nàng, thích đến phát điên.
Nhìn thiếu nữ quan tâm mình, Hạ Dạ lạnh lùng rút tay lại, sau đó nhặt thánh giá rơi trên đất lên.
"Đừng giả bộ nữa Liliane, ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện của em với huyết hầu ở hoa viên rồi."
Hắn nhét thánh giá vào tay nàng, sau đó lại cầm tay nàng, cưỡng ép nàng dùng vũ khí sắc bén có thể giết chết một thân vương nhắm vào ngực hắn.
"Vì giáo hội và chính nghĩa của em, giết ta đi. Nếu không, ta sẽ đi tiêu diệt giáo hội."
Hắn đang ép nàng đưa ra lựa chọn, giọng nói cứng nhắc không gợn sóng, sâu trong ánh mắt có hơi điên cuồng.
Tiên Tiên biết, Hạ Dạ từ trước đến nay đều nói là làm.
Thì ra, những gì nàng với Orleans nói đều bị hắn nghe thấy. Nhưng nhiệm vụ của nàng là khiến Hạ Dạ yêu mình, để huyết tộc và giáo hội ngừng chiến tranh.
Đây là một vấn đề phải lựa chọn, mà nàng đều muốn cả hai.
Nhìn gương mặt cố chấp của Hạ Dạ, hắn nắm chặt cổ tay của nàng cầm thánh giá hướng về phía ngực, động tác cực kỳ dứt khoát!
Khi sắp đâm vào ngực hắn, Tiên Tiên dùng sức giãy giụa, thánh giá lệch đi.
Chợt, nàng trực tiếp nhón mũi chân hôn hắn.
Thanh âm bao phủ giữa môi răng hai người.
"Đừng nói nữa Hạ Dạ, cũng đừng ép em, em chưa bao giờ có suy nghĩ muốn làm thương tổn chàng."
"Chàng cũng yêu em phải không? Chúng ta không có ăn thuốc động tâm, chàng cũng yêu em. Như vậy là đủ rồi."
Nụ hôn này rất dữ dội, môi nàng bị hàm răng hắn cọ xát, vết máu nhẹ nhàng chảy ra.
Bọn họ rõ ràng đang ôm nhau bằng tư thế thân mật, sau đó Hạ Dạ lại hút máu nàng, coi đây là sự trừng phạt cho việc làm hắn đau lòng.
Tiên Tiên gắt gao ôm lấy hắn, trấn an vỗ về sống lưng hắn.
200, 400, 800......
Trong khoảng thời gian này, lần đầu tiên Hạ Dạ không cố kỵ mà hút máu nàng.
Tiên Tiên không nhịn được rên rỉ, mất máu quá nhiều làm đồng tử nàng lớn hơn, ngón tay nắm lấy quần áo người đàn ông buông lơi, cơ thể bắt đầu run rẩy....
Hạ Dạ, lạnh, lạnh quá.
Tiên Tiên giật giật môi, căn bản nói không nên lời.
Hạ Dạ hận không thể khảm nàng vào trong người, như vậy thì bọn họ sẽ không thể tách rời, đôi môi xinh đẹp của nàng sẽ không lừa gạt người khác nữa.
Nhưng hắn không nỡ.
Không nỡ vì nhịp tim đập của nàng, sợ nàng mất đi độ ấm, sợ đôi mắt xinh đẹp kia mất đi ánh sáng lấp lánh.
Răng nanh rút khỏi cổ thiếu nữ, hắn hôn lên đôi môi đã tái nhợt, nếm hết mùi máu tươi ngọt ngào của nàng.
Với huyết tộc mà nói đó là mỹ vị không gì sánh bằng, nhưng Tiên Tiên lại cảm thấy vị như sáp như rỉ sắt.
Nụ hôn kết thúc.
Hạ Dạ ôm thiếu nữ đặt vào trong quan tài, sau đó xoay người.
"Hạ Dạ..."
Tiên Tiên nắm lấy áo choàng của hắn, đôi môi mấp máy: "Trời tối rồi, chàng, đi đâu vậy?"
"—— Giết người."
Hạ Dạ kéo áo choàng, nhìn nàng thật lâu: "Ta đã cho em cơ hội giết ta, nhưng em lại không nắm lấy."
Cho nên, hắn phải đi tiêu diệt giáo hội.
Chỉ cần hắn giết đủ nhân viên của Thần, thì có thể cùng nàng đứng dưới ánh mặt trời.
Liliane, ta vì nàng thần hồn điên đảo, ta vì nàng từ bỏ tôn nghiêm của thân vương.
Nhưng bây giờ, ta không thể nói cho nàng biết tính toán của mình được.
Người lừa dối Hạ Dạ Mansfeld đều đáng chết, ngoại trừ nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]