Chương trước
Chương sau
Editor/ Beta: Nê———

Hai ngày sau.

Khi Bạch Tiên Tiên đang dựa vào bên cửa sổ thưởng thức hoa hồng.

Dưới lầu xuất hiện một bóng dáng.

Màu tóc vàng trông rất quen mắt.

Orleans bị biếm thành thợ trồng hoa, lặng lẽ vẫy tay với Bạch Tiên Tiên đang ở bên cửa sổ tầng 3.

Khuôn miệng của anh ta khép mở.

Tiên Tiên cẩn thận phân biệt, phát hiện đó là ——

"Liliane, tôi tìm em có việc gấp."

Vị thánh kỵ sĩ này lại bắt đầu làm việc ngu ngốc gì nữa đây?

Tiên Tiên hơi cau mày, xem xét thời thế một phen, nàng liền nâng váy đi xuống lầu.

Người hầu dưới sẵn đúng lúc đi ngang qua, kêu một tiếng "Phu nhân".

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thoáng qua người hầu.

"Orleans, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Dưới hoa viên, hoa hồng trồng đầy sân, cảnh sắc diễm lệ hoàn toàn khác với những bụi gai trên lâu đài.

Orleans xoay người, ánh mắt nghiêm túc: "Liliane, giáo hội đang gặp nguy hiểm, đã tới lúc em ra tay rồi."

Không đợi Orleans nói chi tiết, Bạch Tiên Tiên đã xoay người rời đi.

Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.

Ai cũng không được trở thành chướng ngại ngăn cản nàng công lược Hạ Dạ, Orleans không được, giáo hội càng không được.

"Liliane!" Orleans bắt lấy cánh tay nàng, gầm nhẹ hỏi ra một câu đã nghẹn trong lòng bấy lâu.

"Em yêu Hạ Dạ Mansfeld?"

Hạ Dạ vừa thức tỉnh khỏi giấc ngủ dài, hắn đến tầng 3 nhưng không tìm được Tiên Tiên, đúng lúc nghe thấy người hầu nói: "Đại nhân, phu nhân vừa ra ngoài ạ."

Hạ Dạ lập tức mang theo dù đen đi ra khỏi lâu đài.

Xoạch một tiếng, dù đen mở ra che thành một bóng râm, một tiếng gầm nhẹ thu hút hắn đến hoa viên.

Tên bị hắn biếm làm thợ trồng hoa là huyết hầu cấp thấp đang nắm lấy tay nàng, mặt oán giận gầm nhẹ: "Em yêu Hạ Dạ Mansfeld?"

Tên huyết hầu này quá bất kính.

Hạ Dạ muốn đi qua đó, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Hắn không biết huyết hầu kia sao lại ở cạnh Liliane, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn muốn nghe tiếng lòng của nàng.

Hắn cũng không ngờ, những thứ nghe được lại đảo lộn cuộc sống mấy ngày qua của hắn.

Một thân vương muốn che giấu hơi thở, dù có một trăm Bạch Tiên Tiên và Orleans đều không phát hiện ra. Hạ Dạ liền tránh bên cạnh hoa viên.

"Orleans, anh vượt quá giới hạn rồi." Bạch Tiên Tiên không trực tiếp trả lời, nàng muốn xoay người rời khỏi đây.

Hạ Dạ sắp tỉnh rồi, không thể bị Hạ Dạ phát hiện chuyện nàng gặp Orleans được.

Nhưng Orleans lại nắm chặt cánh tay của nàng, làm nàng không thoát được.

Vị thánh kỵ sĩ này đã hoàn toàn vứt đi mặt mũi, cười lạnh: "Quá giới hạn? Tôi căn bản không phải là người hầu! Cái gì mà quá giới hạn chứ? Liliane, tôi nói cho em biết, thuốc động tâm đã bị tôi tráo rồi, mặc kệ là em hay là Hạ Dạ, đều sẽ không yêu đối phương! Hai người rốt cuộc đang diễn cái gì vậy hả?"

Cặp mày nhăn lại của Orleans đủ để kẹp chết một con ruồi, ánh mắt anh ta tràn ngập thất vọng khi nhìn Tiên Tiên.

"Chẳng lẽ em đã biến thành Đọa Thiên Sứ, muốn giúp huyết tộc đối phó giáo hội à?"

"Nhưng tôi mặc kệ, mặc kệ em thiên sứ sa đọa hay thiên sứ thật, bây giờ giáo hội đang gặp nguy hiểm, em đã nhận được sự giúp đỡ của giáo hội, thì nhất định phải giúp đỡ bọn tôi."

"Liliane, đây là thánh giá bạc tẩm nước thánh, chỉ cần cắm vào ngực Hạ Dạ Mansfeld, cho dù hắn là ma cà rồng sống vạn năm thì cũng sẽ chết!"

Orleans mạnh mẽ nhét một cây thánh giá bạc vào tay Tiên Tiên.

Anh ta uy hiếp nói: "Nếu em không cứu giáo hội, tôi sẽ kể hết mọi chuyện em làm cho Hạ Dạ Mansfeld! Đến lúc đó, chúng ta ai cũng đừng mong sẽ sống tốt!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.