Nơi bàn tay chạm vào rất lạnh lẽo, không có tiếng nhịp tim đập.
Ánh mắt của Tiên Tiên dừng trên mặt Hạ Dạ, ánh mặt trời thiêu đốt da thịt hắn, năng lực chữa lành của ma cà rồng làm vết thương của hắn lành lại.
Quá trình này.... Hừm, thật xấu.
Xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Bạch Tiên Tiên lại nhặt dù lên che cho Hạ Dạ.
Hạ Dạ cố chấp kéo dù ra, cúi người hôn môi và mặt nàng, con ngươi đỏ tươi lập lòe ánh sáng.
Hành động này của hắn khiến Bạch Tiên Tiên không khỏi nhớ tới một người 'anh trai' tốt nhất.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy, rõ ràng ba người họ khác nhau, nhưng có vài động tác nhỏ lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc.
Chẳng lẽ mỗi lần nàng xuyên qua, 'hắn' đều sẽ theo nàng đến mỗi thế giới, Điều khác biệt là nàng có ký ức, còn hắn thì không.
Nếu đúng là như vậy, thì có chút thú vị rồi.
Tên anh trai cuồng theo đuổi này đi theo nàng làm gì, yêu phi nương nương ngoại trừ có khuôn mặt và vẻ ngoài ra thì không còn gì cả.
Vậy, có thể là vì mặt nàng rồi.
Ai bảo nàng xinh đẹp khó tìm nhất trên đời chứ?
A.... Trách không được bọn họ rất thích mặt nàng, đây đúng là thứ tình yêu khiến người khác sợ hãi mà.
"Hạ Dạ, đừng quậy nữa, chàng không đau nhưng ta lại rất đau lòng, hơn nữa ta rất ghét thứ xấu xí, chàng hiểu chứ?"
Nàng lại che dù cho hắn, thế mà trên mặt thân vương huyết tộc này lại lộ ra vẻ đáng thương.
Hạ Dạ: "Ta muốn cùng nàng đi dạo dưới ánh mặt trời."
Tiên Tiên: "Chúng ta có thể đứng cùng nhau trong bóng tối mà."
"Được rồi." Hạ Dạ nhận thua, nhận lấy dù che lên đầu.
Da thịt được che lại khôi phục hoàn hảo, Bạch Tiên Tiên gật gật đầu, rốt cuộc cũng hài lòng.
Hai người cùng nhau vượt qua buổi sáng này, sau đó trở lại Thành Mansfeld.
Người hầu xuất hiện trước mặt Hạ Dạ: "Đại nhân, công tước Andre đang chờ ngài ở tầng 5."
Andre đã rời khỏi lâu đài trước đó, hôm nay lại tìm tới cửa.
"Liliane, ta đi một lát rồi về nhé."
Hạ Dạ dẫn đầu đi lên tầng 5.
Andre chờ đã lâu, nhìn thấy thân vương đại nhân đẩy cửa đi vào, anh ta chạy chậm qua đó: "Đại nhân, ngài đã về rồi."
Sự dịu dàng trên người Hạ Dạ mất sạch, hắn lạnh lùng nói: "Nói đi Andre, ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng tới tìm ta, nếu không, dám quấy rầy thời gian ở chung của ta với Liliane, ngươi chết chắc rồi."
Hắn ngồi trên nắp quan tài, áo choàng đen nhánh hòa thành một với khung cảnh phía sau, Hạ Dạ thả nhẹ cây dù đen xuống.
Cây dù này tượng trưng cho hồi ức ngọt ngào hôm nay.
"Đại nhân, ngày hôm qua Sophie......"
Nghe thấy khúc dạo đầu của Andre, ánh mắt Hạ Dạ liền lạnh đi: "Nếu mục đích của ngươi giống với Sophie thì không cần mở miệng nữa, câu trả lời của ta cực kỳ chính xác, ta sẽ không chủ trì trận chiến này."
Quả nhiên mục đích Andre đến đây có liên quan đến chiến tranh giữa huyết tộc và giáo hội.
"Đại nhân, chúng ta đã khai chiến với giáo hội, toàn bộ linh mục và thần tử của giáo hội đã ra tay, bên phía huyết tộc thương vong rất nặng."
Andre nói: "Đại nhân không cần tự lên chiến trường đâu, Andre đến đây là muốn mượn binh của Hạ Dạ đại nhân."
Người hầu của Thành Mansfeld ở bên ngoài đều là cao thủ nhất nhì của huyết tộc, sở hiệu sức mạnh đầy đủ của một đội quân, nên Andre mới định đánh chủ ý này.
Anh ta đỡ gọng kính vàng, con ngươi hiện lên sự thông minh: "Hy vọng đại nhân đừng vì Liliane phu nhân mà trở thành một quân vương ngu ngốc vô năng."
Mượn binh?
Hạ Dạ trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng nói: "Được."
Chuyện này, hắn không nói với Tiên Tiên.
Hắn không muốn nàng thương xót cho giáo hội nữa, hắn muốn cả người nàng đều thuộc về mình.
Những việc khác không được chiếm một phần suy nghĩ nào của nàng nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]