Không khí trong lớp tức khắc trầm xuống một cách nặng nề.
Bạch Lạp Sa nhìn cái bàn bị lật đổ của mình, liếm liếm môi.
Cô chậm rãi đứng dậy, do đang cúi gằm mặt, nên chẳng ai có thể thấy được vẻ mặt của cô cả.
Song tất cả mọi người ở đây đồng thời đều nín thở. Bọn họ nghĩ, bạn học Bạch chắc chắn đang khóc.
Bị bạn cùng bàn đối xử thô bạo như vậy, người khác nhìn thấy còn xót xa hộ cô. Huống chi cô là người trong cuộc.
Hai tên Phong - Nam thì hoảng muốn chết.
Uy, lão đại sao lại sinh khí rồi?
Không dưng lật bàn của người ta?
"Bạn học Bạch..." Lâm Phong nuốt nước bọt, muốn an ủi Bạch Lạp Sa. Không ngờ con gái nhà người ta căn bản hông có cần cậu ta dỗ.
Hai bàn tay trắng muốt mịn màng của Bạch Lạp Sa khẽ chạm tới mép bàn học của nam chủ.
Sau đó, lại rầm một tiếng.
Trên bàn học của Khương Trạch chẳng có sách vở hay thứ gì khác cả.
Nhưng cái đó không phải điều mấu chốt, điều mấu chốt ở đây là...
Có! Người! Vừa! Lật! Bàn! Học! Của! Khương! Trạch!
Tất cả mọi người trong phòng cơ hồ suýt thì rớt cằm.
Mà đương sự gây tội - Bé Sa xinh xẻo lại đang vỗ vỗ hai tay, kiêu ngạo vênh cái mặt nhỏ lên.
Ý tứ như muốn thể hiện, tới, tôi với cậu đánh nhau!
Đúng là đồ nam chủ điên khùm!
Cậu lật bàn người ta thì được! Tôi lật bàn cậu có vấn đề hả?.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489743/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.